ÂN TÌNH

18/06/2022 00:00
498

Kịch ngắn của ĐINH ĐÌNH CHIẾN


Nhân vật:

Sơn (49 tuổi): Trung tá công an

Hàn (32 tuổi): Công an

Trà (30 tuổi): Nữ bác sĩ

Châu (27 tuổi): Mặc đồng phục thanh niên tình nguyện

Hải (31 tuổi): Quân đội

Hai vợ chồng anh Soài (27 tuổi): Người dân tộc Mông Nghệ An

Đắc (41 tuổi): Một trung niên

Khánh (40 tuổi): Người chạy xe từ Long An về (bữa cơm ngon nhất)

Hòa (25 tuổi): Mang theo di ảnh vợ về

Sân khấu (là một chốt phòng dịch): Trạm trung chuyển Nam Hầm Hải Vân.

Chiếc bàn làm việc đặt góc sâu bên phải sân khấu. Sơn đang gục đầu ngủ thiếp. Phía bàn bên trái Trà đang kiểm tra các loại thuốc.

 MỞ MÀN

Tiếng của Hàn (nói qua micro vọng vào): - Bà con trật tự, cứ yên tâm nghỉ ngơi, đợi ngớt mưa chúng tôi sẽ có kế hoạch đưa bà con qua đèo… Cứ tạm nghỉ, có cơm, bánh mì, cháo, sữa cho mọi người. Ai hư xe liên hệ có bộ phận sửa giúp.Mưa đang lớn …

(Hàn bước vào, vừa đi vừa nói)

Hàn: Khổ quá, mọi người cứ đòi đi cho bằng được…Báo cáo…!

Trà: (Đưa tay lên miệng làm hiệu). Cứ để anh Sơn ngủ. Anh ấy vừa chợp mắt. Suốt đêm không ngủ.

Hàn: Cô cũng thế, nghỉ chút đi. Mưa gì mà mưa dai thế không biết.

Trà: Ảnh hưởng bão số 7 mà anh. Tivi đưa tin miền Trung mưa to, có cảnh báo lũ nữa đó.

Sơn (Tỉnh dậy): Chết thật, mình thiếp đi lúc nào không hay. Mình ngủ lâu chưa?

Trà: Anh vừa chớp mắt thôi, chưa đến 5 phút.

Sơn: (Nhìn ra ngoài trời) Sao không gọi mình. Bên ngoài ổn cả chứ chú Hàn?

Hàn: Vừa có 38 người từ Bình Dương về tới chúng tôi xếp ở bên khu nhà B. Báo anh có mấy nhóm từ thiện vừa đến. Như vậy là đủ cơm, cháo, nước, sữa để đón bà con.

Sơn: Các anh lãnh đạo thành phố đang sốt ruột lắm. Sắp tới chúng ta còn đón nhiều đoàn bà con trong Nam về quê sẽ qua đây. Đoàn từ Bình Dương sắp ra tới khoảng 134 người. Đoàn Tây Nguyên xuống 187 người. Có đoàn đi bộ 80 người được tỉnh Quảng Nam chở ra… Đoàn Miền Tây lên, đông nhất là đoàn TP. Hồ Chí Minh…đang tới. Cô Trà trực, tôi với Hàn ra ngoài cùng anh em chuẩn bị nơi cho bà con lưu trú.(Chuẩn bị ra thì Soài vào).

Hải: Đây, Y tế Đây. Vào bác sĩ kiểm tra cho. (Đẩy vợ chồng Soài vào)

Soài (Đi khập khiễng): Bác sĩ ơi coi giùm vợ tui có răng không. Bị té xe mà cô ấy đang có bầu 6 tháng.

Vợ Soài (Vùng vằng): Em nói là nỏ răng mà.

Sơn: Nguy thật. Cô vào đi.

Trà: Cô ngồi xuống đây để tôi xem nào. Anh Hàn ra gọi cô Châu vào giúp em.

(Hàn gọi với ra:- Cô Châu sang đây có việc nè. - Dạ em qua ngay. Hàn và Sơn lại bàn bạc công việc)

Trà:  Ngoài vết trầy xước ở đây cô còn bị đau đâu nữa không?

Vợ Soài: Không chị ạ. Em chỉ bị nhẹ ở đây thôi. (Chỉ xuống chân)

Châu (Vào): Chuyện gì thế chị?

Trà: Anh này té xe, em xem có bị sao không. Chị đưa cô này vào trong kiểm tra thai. (Trà, vợ Soài vào).

Châu: Anh đến đây tôi kiểm tra.

Hải: (Nói với Soài) Anh đi xe, chở vợ đang bầu phải thật cẩn thận chứ. Chở thế nào mà để bị té. Nguy hiểm quá. Anh tên gì.

Soài: Tui tên Xồng Bá Soài người Mông, Nghệ An. Anh ạ! Mắt tui bên trái hư hồi nhỏ. Chạy xe 2 ngày mệt quá, mồ hôi mắt cay rát khi nhấp nháy mắt này, mắt kia không còn thấy. Thế là loạng choạng rồi đâm vào núi. Mà hay nha. Tui té lộn mấy vòng. Nghĩ đến vợ mang bầu lo lắm. Nhìn lại thấy cái bu gà nằm trên cái xe. Còn cô ấy nằm ôm lấy cái bu gà.

Hải: Mắt mũi đã kém, chở vợ đằng sau còn kẹp thêm cái bu gà nữa làm gì?

Soài: (Đang được băng bó vết thương) Tui đã nói vợ bỏ bu gà lại. Vợ nói bỏ lại ai nuôi chết tội. 20 con gà dò mơn mởn. (Nhỏ giọng) Suốt trên đường đi, mưa to mà vợ tui cứ lo mấy con gà bị ướt. Cô ấy lo cũng phải. 2 vợ chồng làm cúp củm, mấy tháng dịch hết sạch. Bây chừ về quê vốn liếng chỉ còn chừng nớ.

(Sơn đang ở bàn làm việc ngẩng lên, xúc động, cùng lúc Trà và vợ Soài ra)

Trà: May quá, cô ấy chỉ trầy ở chân còn mọi chuyện yên cả.

Soài: (Cười) Tui nói rồi, té xe nhưng nhờ có cái bu gà nên không can chi (Mọi người cười vui vẻ: Chúc mừng, chúc mừng). Vợ chồng tui xin cảm ơn.

Sơn: Anh Soài này còn mấy trăm cây số nữa, chạy cẩn thận, mệt thì nghỉ. An toàn cho cô ấy và cháu bé là trên hết nha. (Mở ví lấy năm trăm ngàn) về quê còn vất vả. Tôi gửi hai vợ chồng ít tiền làm lộ phí trên đường.

Vợ Soài: Chị bác sĩ cũng đã cho em năm trăm rồi.

Trà: Anh ấy cho thì cầm lấy, còn phải cần tiền lắm đó.

Vợ chồng Soài: Cảm ơn! Cảm ơn các anh chị. Cảm ơn nhiều lắm. Cảm ơn Đà Nẵng. (Sơn, Hàn ra, vợ chồng Soài nán lại cảm ơn Trà, Hải: Cảm ơn rồi ra.)

Đắc (Vào. Nét mặt căng thẳng, nói với Hải): Chào anh. Anh cho hỏi, sao nói đưa chúng tôi qua đèo nhưng đợi hoài mà chưa thấy rục rịch gì cả. Sốt cả ruột, bọn tôi đợi đã 3 tiếng đồng hồ rồi.

Hàn: Mưa gió thế này dù 3 chứ 5 tiếng cũng phải đợi anh ạ.

Đắc: Thế sao lúc mới tới các anh không thông báo thẳng ra là khó khăn để chúng tôi tự lo. Chúng tôi 8 người khỏe mạnh, đi trên 4 xe.

Trà: Này anh! Bà con ngoài kia cũng đợi. Ở đây chúng tôi lo cho mấy ngàn người. Rất biết là các anh muốn về nhà sớm lúc nào là mừng lúc đó.Nhưng trời thế này cho xe máy qua đèo là chuyện liều lĩnh.

Đắc: Mọi người thì không qua nhưng chúng tôi sẽ đi được. Bây giờ qua đèo vẫn còn kịp. Cứ để chúng tôi đi.

Hải: Không được. Các anh lãnh đạo thành phố đã nhắc không để bà con qua đèo khi mưa bão, đường trơn trợt, sạt lở đất. Anh biết bao nhiêu khúc cua tử thần đang đợi không? Với lại đồ đạc cồng kềnh nguy hiểm lắm. Trời lại tối.

Đắc: Chúng tôi xử lí được. Có gì chúng tôi chịu trách nhiệm.

Hải: Trách nhiệm là trách nhiệm thế nào. Ông nói cứ tức như là bò đá.

Hàn (vào): Ấy ấy. Không được. Vừa vào tôi đã nghe hết. Bất cứ ai cũng không.Vừa có lệnh cấm đưa người qua đèo bằng xe máy đêm nay. Lượng mưa đổ xuống vùng đèo là 80 đến 200 mi li mét. Có gió lớn và lốc.

Đắc: Thế các anh định chờ hết bão mới cho bà con qua? Ngày kia bão sẽ vào. Nếu không nhanh lúc này là phải nằm lại ở đây lâu.

Hàn: (Giọng xúc động) Anh nóng ruột 1 chúng tôi nóng 10. Anh thấy kìa những con người rã rời sau cả ngàn cây số trên xe máy, không đủ thức ăn, nước uống. Họ đã vượt một chặng đường quá dài để về tới được đây, nhiều người kiệt sức, Có cháu bé mới vừa 2 tháng tuổi ngất xỉu trên tay mẹ. Có người đã phải mãi mãi không thể trở về vì tai nạn dọc đường. Con đường về quê nhọc nhằn khốc liệt lắm (quay sang Hải và Trà): Đồng chí Hải, lãnh đạo thành phố đang tính có thể đưa bà con qua đèo bằng xe ô tô. Phải có cuộc vận động tổng lực các loại phương tiện của thành phố ta…Giá như phương án…(Mọi người căng thẳng)

Trà: Phương án nào nữa anh?

Hàn: Còn phương án là mở cửa Hầm cho dân đi qua.

Hải: Tuyệt. Tuyệt lắm. Nhưng kết quả sao anh.

Hàn: (Giọng nhỏ, buồn) Từ sáng tới giờ các anh lãnh đạo đã làm việc đề nghị với đơn vị điều hành đường hầm nhưng họ nói phải xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên là Tổng công ty tập đoàn Đèo Cả.

Đắc: Sao lại không đồng ý. Vô lí. Một giải pháp hay nhất lúc này. Sao họ còn chần chừ? Họ không hiểu cảnh dân tình về quê tránh dịch khổ đến mức nào à?

Hàn:(Khua tay).Họ có cái khó của họ. Khi thiết kế Hầm không có phương án cho xe máy đi qua. Với lại đi xe máy với lượng người lên đến hàng ngàn, lại chở cồng kềnh, mỗi xe mang theo một lượng xăng dự trữ ít cũng phải 2 lít. Chỉ cần một va chạm nhẹ là gây hỏa hoạn trong hầm. Hậu quả khôn lường…Nhưng mà thôi, ai vào công việc nấy. Các anh lãnh đạo đang ráo riết tìm hướng giải quyết.

(Khánh dìu Hòa vào)- Bác sĩ ơi giúp với, chú này đang sốt cao lắm.

Hòa: Em không việc gì mà. (Nói thều thào)

Khánh: Không việc gì mà ngồi sau lưng tôi chú cứ chao đảo mấy lần, vừa dừng xe là loạng choạng. Người nóng như lửa đây này.

Trà:  Anh ngồi xuống đây. (Sờ trán) Nóng quá. Có thể do quá sức, mệt, đói. Cái chân run bần bật đây này. Anh bị quá sức. Anh Hàn có nước ấm cho xin một ly. Anh Hải qua bên chỗ mấy nhóm từ thiện xin suất cháo, cháo nóng nghe anh. (Khánh xoa dầu. Hải ra,Đắc cũng ra theo)

Khánh: Chúng tôi đi từ Long An, về tới đây mất 4 ngày.Chẳng có chút cơm cháo nào cả. Hai ngày đầu nhai bánh mì. Hai ngày sau ăn bánh ngọt. Càng ăn càng rát rạt cần cổ vì khát. Không dám dừng lại ở khu dân cư nào cả…

Hàn: Sao các anh vội về thế. Cứ chờ yên yên rồi hẵng tính.

Khánh: Anh coi, mấy tháng nằm chờ, tiền hết, may nhà trọ người ta cho ở không. Mệt, sợ dịch. Tinh thần hoang mang lắm. Nghe Sài Gòn bỏ chốt là tranh thủ ngay. Về quê đói no gì cũng phải về.

(Hải mang cháo vào)

Hải: Cháo, cháo đây. Cậu ấy có đỡ hơn không cô Trà. Cháo đang nóng.

Trà: Vừa uống thuốc hạ sốt, chú ăn cháo đi.

Hòa: (Mệt mỏi đón hộp cháo): Cảm ơn anh.

(Đắc vào mang theo 2 hộp cơm đưa cho Khánh).

Đắc: Cơm, có cơm đây. Anh ăn đi. Hộp cơm này để dành cho cậu ấy.

Khánh (Mở hộp cơm) Trời ơi! Cơm ngon, ngon lắm các anh, chị ơi. Đây là hộp cơm ngon nhất từ trước đến giờ tôi được ăn. Cơm, thịt gà, trứng và có cả súp bắp cua. (Bật khóc) Cảm ơn các anh, các chị nhiều lắm. Hòa ơi! Chú cố ăn để có sức mà về.

Hải: Anh, anh bình tĩnh. Còn cậu ăn đi cho ấm bụng. Nhưng cởi cái ba lô trên lưng ra cho khỏi vướng.

Hòa: (Cố giữ) Từ từ anh ạ. Cô ấy mệt. Anh ơi, vợ em. Cô ấy… mất 14 ngày rồi.(Òa khóc): Chị ơi!(Với Trà) Em biết nói sao đây với ba mẹ cô ấy. Mới một năm vào miền Nam. Khi đi em đã hứa là chăm sóc cô ấy thật tốt. Vậy mà lần về này không còn cô ấy. Covid đã hại chết cô ấy.(Nói trong mơ hồ)

Hiền ơi! Có cơm đây. Chắc em cũng đói rồi. Đã mấy tháng đói em thường nhịn nhường phần cho anh.Ăn đi em, gần tới nhà rồi, khoảng 200 cây số nữa thôi. (Lúng túng lấy trong ba lô bức ảnh vợ, một thẻ nhang)Nói với Khánh: - Các anh các chị ơi! Em xin lỗi, Từ ngày mất đến giờ cô ấy chưa được cúng lần nào cho ra cúng. Cho em ra ngoài kia, có cơm đây em thắp cho cô ấy cây nhang. Cô ấy cũng đói lắm rồi. (Hàn bước đến đỡ tấm ảnh)

Hàn: Chú cứ ở đây.Hải, em dịch cái bàn đến đây, lấy cho anh cái ly để cắm hương, lấy thêm ly nước nữa.(Hàn đi lấy mấy thứ, có thêm dĩa trái cây)

Hòa: Hiền ơi, Vậy là em được ăn được uống rồi, anh yên tâm lắm. Cũng nhờ các anh các chị ở Đà Nẵng giúp vợ chồng mình.

Hàn (Mọi người thắp nhang): Chúng tôi xin chia buồn cùng chú và gia đình.

Khánh: Thế này cô ấy cũng ấm lòng lắm đó.Giờ thì chú hãy tỉnh táo lại mà cố lên.

Hòa: Dạ. Em thay mặt cho cả vợ em cảm ơn các anh chị nhiều lắm.

Sơn: (Vào). Ổn rồi các bạn ơi! Chúng ta sẽ đi bằng đường hầm.8 giờ 30 Ban quản lý triển khai cho thông hầm và chặn xe ô tô ưu tiên cho người đi xe máy. Các bạn ở đây tranh thủ về xe chuẩn bị đồ đạc để lên đường.

Đắc: Ôi thế thì còn gì bằng. Tôi, tôi xin lỗi mọi người vì đã nói lời không phải.

Hải: Tất cả cũng chỉ do nóng lòng muốn về quê thôi.(Đắc nắm tay Hải)

Khánh: Tốt rồi tốt rồi chú Hòa ơi. Tối mai ta sẽ có mặt ở nhà. Đứng lên chú. Anh em tôi mang ơn các anh, chị. Mang ơn Đà Nẵng nhiều lắm. Cảm ơn…

Hòa: Cảm ơn các anh, các chị(Rưng rưng nắm tay từng người).

Người của trạm: Chúc mọi người thượng lộ bình an.

Sơn: (Nói với anh em trạm): Các đồng chí ạ. Có lệnh, tôi đã triển khai cho các tổ. Các tổ đang triển khai cho bà con khu mình quản lý.Nhắc bà con ăn uống, tranh thủ buộc đồ đạc.Ai chưa nhận thì đi nhận xăng miễn phí mỗi xe 1,5 lít. Thành phố Đà Nẵng gửi thêm cho bà con mỗi người 100 ngàn. Hành trình qua hầm xe cảnh sát dẫn đường. Tiếp đến xe máy. Xe đi theo hàng ba, xe trước cách xe sau 3 mét. Tiếp là xe cứu thương, xe các nhóm từ thiện. Có 12 nhóm tình nguyện sẽ dùng xe khách chở một số phụ nữ trẻ em, người lớn tuổi, người đang bệnh. Xe bán tải chở xe máy. Tiếp là xe cứu hỏa, xe phục vụ sửa chữa xe máy… Thành phố còn tặng 8 xe máy mới cho bà con. (Nhìn đồng hồ) Cũng sắp sửa xuất phát.(Có tiếng điện thoại reo)

 Dạ. Kế hoạch đã sẵn sàng chờ lệnh các anh. Dạ! (Đến bên mic hồi hộp)

Sơn: Alo alo. Tất cả bà con và các nhóm công tác 5 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát.(Tiếng ồn bên ngoài vọng vào: Cảm ơn mọi người. Cảm ơn Đà Nẵng rất nhiều. Cảm ơn!)

Soài: (Hai vợ chồng chạy vào): - Các anh các chị ơi, em xin chào mọi người. Vợ chồng em được xếp vào nhóm đi bằng ô tô.

Vợ Soài: Lại được tặng thêm chiếc xe máy mới đẹp lắm. Ngày thường nhà em cũng không mơ tới.(Vui khóc)

Trà: Chúc mừng em (Ôm vợ Soài)

Soài: Đứa bé này sinh ra dù là trai hay gái em cũng sẽ đặt tên cháu là Đà Nẵng. Đà Nẵng được không anh. (Với Sơn. Sơn nhìn đồng hồ)

Sơn: Tốt, rất tốt. Chúc mừng. Hai vợ chồng về vị trí đi. Đã đến giờ xuất phát.

(Cầm mic nói to) Đã đến giờ mời bà con chúng ta lên đường.

Bên ngoài tiếng xe nổ giòn, Lời cảm ơn, lời chào. Một bài hát hát về Đà Nẵng vang lên. Mọi người trên sân khấu vẫy tay chào. Sơn, Hàn, Hải đưa tay lên mũ chào cả người xoay từ từ theo hướng(Từ trái sang phải sân khấu theo hướng đi của đoàn xe)Trà ôm mặt dựa vào Châu khóc: – Thương mọi người quá em ơi!

Những người khác đưa tay lau nước mắt trong tư thế nghiêm chào.

Bài hát nhỏ dần.

 

HẠ MÀN
Bình Thuận, ngày 10/11/2021