CON MÃI YÊU MẸ MẸ ƠI!

04/12/2022 21:11
389

HOÀNG BÍCH HÀ


Tình yêu của mẹ đối với con bao la như đại dương, tình yêu ấy, đã truyền cho con bao ước mơ, hy vọng, chở che cho con vượt qua bao sóng gió của cuộc đời, con vẫn mãi yêu và quý mẹ, mẹ ơi!

   Mẹ là người ban cho con hình hài, sự sống, nhờ có mẹ, có ba mà con có mặt trên cõi đời này. Chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, mẹ vì con mà cười, cũng vì con mà khóc. Vì con mà mẹ không từ nan bất cứ chuyện gì, nơi ướt mẹ nằm, nơi khô dành con. Đó là chưa nói đến những đêm dài mẹ thức trắng chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Tình cảm mẹ dành cho con như nước trên nguồn không bao giờ vơi cạn. Mẹ là thiên thần hộ mệnh, bảo vệ con khôn lớn mỗi ngày. Mẹ cũng là một cô giáo, dạy cho con những điều hay lẽ phải, cách đối nhân xử thế ở đời. Mẹ là bác sỹ biết rõ từng cơn nóng sốt của con để có cách chăm sóc. Mẹ kể, hồi bé con rất ngoan và nghe lời, vậy mà mọi người trong nhà, ai cũng bảo là con rất hư vì khóc suốt ngày, đêm không cho mẹ ngủ, cứ bắt mẹ bế hoài. Là một giáo viên, nên mẹ vô cùng nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con, còn con là một đứa con gái bướng bỉnh và vô cùng nhạy cảm, vậy nên khi bị mẹ mắng, con đã giận dỗi bỏ nhà đi lang thang suốt một ngày, không biết đi đâu, về đâu, cuối cùng rồi con cũng trở về nhà. Thấy mẹ đứng trước cổng, con nhắm mắt lại để chịu đòn. Nào ngờ, mẹ ôm chầm lấy con và khóc. Giọt nước mắt mẹ nóng hổi, thấm vào vai áo con, làm tim con thổn thức. Thì ra, cả ngày mẹ, đi tìm con khắp nơi, giờ nghĩ lại vẫn còn ân hận. Tình yêu thương của mẹ là thứ tình cảm đặc biệt, “đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”, quả đúng thật vậy. Người đời quý con, thường có điều kiện, nhưng mẹ thì yêu thương con một cách vô điều kiện. Tần tảo sớm hôm, vật lộn mưu sinh với mục đích cuối cùng là mong sao con được khỏe mạnh, lớn khôn, được bằng bạn, bằng bè, được ăn học nên người. Thế nhưng khi con lớn lên rồi, mẹ lại chưa một lần đòi hỏi gì ở con. Tình yêu thương của mẹ đối với con diệu kì như thế đấy, “Biết hy sinh mà chẳng nói nhiều lời”(Tố Hữu). Còn con thì sao? chỉ cần rửa giúp mẹ mấy cái bát ăn cơm thôi cũng đã kêu ca, phàn nàn rồi. Vậy mà với mẹ sau khi tan trường mẹ lại tất bận với những công việc của một người nội trợ. Hai mắt mẹ trũng sâu, trên đầu đã lưa thưa sợi bạc, Mẹ chẳng dám tiêu xài gì cho bản thân, nhưng lại sẵn lòng mua những thứ tốt nhất cho con. Sâu thẳm trong lòng, con muốn nói “con yêu mẹ” nhưng sao lại khó khăn đến thế? Ngay đến cả ngày Vu Lan báo hiếu, con cũng không chúc mẹ được một câu. Phải chăng, những xô bồ của cuộc sống, đã khiến con quên đi gia đình, quên đi những người thân yêu nhất của mình. Mẹ dặn con rằng: “Khi cả thế giới quay lưng lại với con thì con hãy trở về với mẹ”. Con yêu mẹ, yêu cả những nếp nhăn trên trán mẹ, yêu cả sợi tóc bạc mẹ lén giấu dưới mái đầu, yêu cả những lúc mẹ giận hờn trách mắng, không có thứ gì thuộc về mẹ mà con không yêu.

 

   Ngày nào mẹ vẫn còn ở trên thế gian này, thì tình yêu thương mẹ dành cho con và tình yêu của con đối với mẹ vẫn còn mãi mãi. Con dù có lớn khôn thế nào, chức cao vọng trọng đến đâu thì vẫn luôn là con của mẹ. Mẹ hãy sống những tháng ngày tiếp theo thật khỏe mạnh và an vui mẹ nhé! “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc/ Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con”.