ĐOÀN VŨ
Ném phiền muộn chìm tận lòng biển trong xanh.
Ta ngửa mặt đôi mắt quầng thâm nhìn trời xa lạ
lẫm. Trăm năm lỡ một câu thề. Đá không tạc hộ
lời mình đâu. Và sóng cũng ngày ngày giận dỗi.
Lạ sao…có loài chim nào không run ở giữa mùa
giông bão? Ta đâu như cây phong ba gan góc
đứng trụ giữa biển trời. Quanh năm mấy mùa
nhắn nhủ, mấy mùa gạn đục khơi trong.
Lắm khi ta tưởng mình loài rong rêu ngủ nhờ
bên kè đá. Hấc ngược nỗi niềm đau điếng một
đường đau. Thời gian nhát dao chém ngọt,
xấc xượt xới cày vết tích của một thời cả tin!
Sáng nay ta ưu tư đắm mình trong biển. Hình như
biển cũng bao dung và nói thì thầm “Hãy lao đi,
lao đi con tàu nhỏ của ta ơi! Bởi đại dương mênh
mông. Có thấm vào đâu chỉ hạt mưa nhỏ xíu!”
Có thể nỗi phiền muộn không chìm tận lòng biển
xanh? Nó lênh đênh khi biển đổi mùa. Nó chao
nghiêng như con thuyền gặp bão. Nó vo tròn như
chiếc đảo khơi xa. Và ở đó nó bình yên, bình yên…?!
Sáng nay trời không quên trở gió. Cơn lốc cuốn
phăng chiếc đảo nhỏ vô hồn. Ta đứng trên bờ đại
dương, ôm chầm lấy biển. Có thấm tháp gì chỉ một
vòng tay nhỏ xíu. Ta tức tưởi cuống cuồng…Gió bên
bờ ran rát lên môi.
Và sáng nay, con còng gió bên bờ. Có khác chi tổ
nhện trời tung tẩy; nó vô tư nhảy múa, nó lắc léo
ngoằn ngoèo, nó vẽ lên những đường cong vô
định…Biển ở đằng xa, mưa cũng rắc hạt nên mây
đàn xám xịt? Và đằng đông một chấm đỏ gọi ngày,
hấc ngược ta quay về với biển.