TÂM – ĐỨC

26/08/2021 00:00
868

Kịch ngắn của THÁI PHỤ - HOÀNG NGỌC TUYẾT


NHÂN VẬT

P. Anh: Bác sĩ khoa nhi
Thùy: Y sĩ điều dưỡng
Quý: Người nhà bệnh nhân.
Ba Huy: Người nhà bệnh nhân.

(Chuyện xảy ra tại khoa nhi của một bệnh viện. Bác sĩ P.Anh và Thùy gặp nhau tại tiền sảnh, phòng chờ của bệnh nhân)

P.Anh: - Kìa, Thùy. Trường hợp của cháu Quang, con của anh gì đó ra sao rồi?

Thùy: - Dạ tạm ổn rồi thưa bác sĩ. Cháu đã hết đi ngoài, hết kêu đau và đòi ăn.

P.Anh: - Ừ tốt lắm.

Thùy: - Nhưng người nhà của bệnh nhân thì khó tính lắm chị ạ. Anh ta cứ hết luôn miệng văng tục, chửi thề, lại chê trách thái độ và tinh thần phục vụ của y, bác sĩ bệnh viện. Nào là lơ là thiếu trách nhiệm với bệnh nhân, nào là vô tâm, không có đức, nào là...

P.Anh: - Thùy ạ, chúng ta cũng phải thông cảm cho họ. Bởi tâm lý của người nhà bệnh nhân bao giờ cũng vậy, họ thường hay nóng ruột trước người thân của mình. Đặc biệt là đang giữa mùa dịch bệnh này, người ta lo sợ đủ thứ.

Thùy: - Nhưng anh ta quá đáng lắm, em chịu hết nổi rồi.

P.Anh: - Phải kiên trì và chịu đựng thôi em ạ. Cái nghề làm dâu trăm họ mà. (Vừa lúc đó thì Quý từ ngoài xồng xộc bước vào)

Quý: - Nè tôi hỏi (Thấy P.Anh) Cô là bác sĩ ở khoa này phải không?

P.Anh: - Vâng, nhưng mà có chuyện gì vậy anh?

Quý: - Tôi hỏi các cô, thằng con tôi nhập viện từ sáng hôm qua, suốt ngày nó cứ ôm bụng kêu đau mà các cô chỉ khám qua loa rồi lờ đi như không hay biết. Còn những bệnh nhân vào sau đó thì các cô chăm sóc, săn đón cho khám và thuốc men điều trị ngay. Các cô làm việc theo kiểu gì vậy, có phải là vì tiền không?

P.Anh: - Anh hãy bình tĩnh và nói cụ thể hơn, chứ đừng nóng giận mà nặng lời to tiếng xúc phạm đến chúng tôi .

Quý: - Hừ các bà là cái thá gì ở đây mà bắt người ta phải tôn trọng kia chứ.

Thùy: - Nè anh không được hồ đồ. Chúng tôi là những lương y- chữa bệnh cứu người.

Quý: - Chữa bệnh cứu người...? Nghe ra thì cũng kêu đấy, nhưng mà thực tế thì...

P.Anh: - Anh hiểu sai về chúng tôi rồi. Thực tế là có những bệnh nhân vào sau, nhưng họ vẫn được ưu tiên khám trước, vì đó là những trường hợp nguy kịch, có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng. Còn cháu Quang con anh bị ngộ độc thực phẩm, chúng tôi đã khám kỹ, nhưng bệnh không nguy hiểm lắm, chỉ cần truyền dịch và để cháu nghỉ ngơi cho lại sức là đủ rồi.

Quý: - Khám như vậy rồi truyền mấy chai nước khoáng ấy mà cũng gọi là kỹ, là sẽ khỏi được à. Hừm, tôi còn lạ gì cách nói của các người kia chứ.

P.Anh: - Anh cứ yên tâm đi, chuyện đó rất ít xảy ra, mà dù có đi nữa thì cũng...

Quý: - (Cướp lời) Thì cũng vì lý do này lý do nọ, cũng vô tâm vô cảm, thiếu trách nhiệm chứ gì? (Có tiếng em bé từ bên trong: “Ba Quý ơi, ba đâu rồi? Ba ơi, ba!”).

(Quý vội vào trong rồi quay ra) Các cô vào trỏng, chống mắt ra mà coi kìa. Nó đòi nôn ọe nữa đó. Vậy mà cũng nói là không nguy hiểm hả? Đồ...(Vung tay định tát tai Thùy thì P.Anh tiến lên, cản lại)

P.Anh: - Dừng tay lại, tôi kêu lên bây giờ.

Quý: - (Bỏ đi, còn quay lại hăm dọa) Nói cho mà biết- Thằng con tôi mà có mệnh hệ gì thì đừng có trách thằng này đó nghe không. (Đi luôn. P.Anh và Thùy nhìn nhau bàng hoàng, ngạc nhiên).

Đèn tắt chuyển cảnh 2.

(Ngày hôm sau.Tại phòng làm việc của bác sĩ. P.Anh đang chăm chú xem các bệnh án, hồ sơ của bệnh nhân, đoạn thì Thùy vào)

Thùy: - Dạ, em chào chị P.Anh.

P.Anh: - (Ngước lên thấy Thùy) Ơ kìa Thùy. Sao đến sớm vậy, chiều nay mới tới ca trực của em kia mà?

Thùy: - Dạ không, em đến để gởi chị cái này.

P.Anh: - Cái này là cái gì vậy? (Cầm tờ giấy của Thùy vừa đưa, đọc) Đơn xin nghỉ việc. (Ngạc nhiên) Ủa, sao lại xin nghỉ việc?

Thùy: - (Ấp úng) Dạ...

P.Anh: - À...tôi nhớ ra rồi, vì cái chuyện hôm qua chứ gì?

Thùy: - Dạ, má chồng em không đồng ý cho em làm cái nghề này nữa.

P.Anh: - Sao lại vậy, chẳng lẽ vì một hành động thiếu kìm chế của người nhà bệnh nhân mà em dám đánh đổi cả một cái nghề của mình được sao? Em xin nghỉ, chị xin nghỉ, rồi cả cái bệnh viện này cũng xin nghỉ thì lấy ai đứng ra mà chữa bệnh cho mọi người được chứ?

Thùy: - Dạ nhưng mà...em sợ lắm. Má em biểu, con gái, chân yếu tay mềm, ngày nào cũng phải tiếp xúc với loại người như vậy, hỏi lấy ai vô để che chở, bảo vệ cho mình được chứ?

P.Anh: - Trời đất, thì có pháp luật, có xã hội... Em làm chị nhớ lại câu chuyện tương tự cách đây hơn 30 năm về trước...Hồi đó ông ta là một bác sĩ giỏi, có tay nghề, tận tụy say mê với công việc, được mọi người nể phục...Nhưng rồi, trong một sự cố y khoa ngoài ý muốn xảy ra, ông bị quy về tội thiếu trách nhiệm và phải chịu kỷ luật...Và cũng từ đó, ông đã đưa ra một lời nguyền.

Thùy: - Nguyền sao hả chị?

P.Anh: - Ổng nguyền là không bao giờ trở lại ngành y và cấm luôn cả con, cháu lớn lên không ai được theo cái nghề đó nữa.

Thùy: - Một bác sĩ giỏi mà từ bỏ luôn cái nghề mình đang yêu thì thiệt thòi cho mọi người và uổng phí  quá chị nhỉ. Mà ông bác sĩ đó là ai vậy chị?

P.Anh: - Là ba của chị.

Thùy: - (Ngạc nhiên) Trời đất, là ba của chị?..Vậy mà tại sao bây giờ chị lại chọn ngành Y?

P.Anh: - Hồi nhỏ chị cũng nghĩ là ba chị đã làm đúng. Nhưng khi lớn lên, được tận mắt chứng kiến bao căn bệnh hiểm nghèo, những cái chết oan uổng, những số phận...Rồi bỗng dưng chị thấy yêu cái nghề này, chị quyết tâm theo nó cho bằng được, mặc cho ba chị vẫn một mực phản đối.

Thùy: - Chị có nghị lực và bản lĩnh thật đó.

P.Anh: - Chị muốn bù đắp lại những sai lầm mà ba chị đã mắc phải. Chị nghĩ nếu ai cũng làm như ba chị thì lấy ai để khám chữa bệnh cho mọi người. Họ đặt hết hy vọng vào chúng ta, trong lúc đó ta lại quay lưng từ chối họ. Hỏi lương tâm người thầy thuốc để đâu hả em? ( Bỗng có tiếng loa phóng thanh đưa tin diễn biến Covid -19 ở một số địa phương trên cả nước…lời kêu gọi của Thủ tướng Chính phủ…Những con số mất mát…Gương những đội quân “áo trắng” hết mình phục vụ tại các dịch…P.Anh hướng về phía xa xăm, vẻ xúc động. Đoạn đứng dậy đến bến Thùy)

P.Anh: - Em cứ về thưa lại với má đi, chị tin là bà ấy sẽ hiểu ra. Chiều nay sau giờ làm việc chị sẽ ghé để nói thêm cho bà thông cảm.

Thùy: - (mừng rỡ) Dạ, chị ráng giúp em nghe chị. Thôi, em về đây.

P.Anh: - Ừ em về đi. (Thùy vừa ra khỏi thì y tá vào)

Y tá: - Dạ thưa bác sĩ, Giám đốc mời chị lên phòng, có cuộc họp đột xuất ạ.

P.Anh: - Chuyện gì vậy em?

Y tá: - Dạ em không rõ ạ.

P.Anh: - Ừ, tôi sẽ sang ngay. (Sửa soạn các thứ rồi đi theo y tá.)

Đèn tắt, chuyển cảnh 3

(Ba Huy đi mua cháo cho con thì gặp Quý ở hành lang bệnh viện)

Quý: - Ủa, anh Ba Huy sao lại ở đây, có người nhà nằm viện hả?

Huy: - Kìa, Quý. Ừ thằng cu Tý.

Quý: - Mà nó bị sao vậy?

Huy: - Sốt xuất huyết, cả mấy ngày nay rồi. Tao cứ chủ quan, tưởng bình thường như mọi bữa, cứ cho nó uống thuốc tại nhà, nào ngờ đến sáng hôm kia thì nó hôn mê, nói nhảm. Tao hoảng quá mới vội vàng đưa nó lên đây.

Quý: - Bây giờ cháu nó đỡ chút nào chưa?

Huy: - Ổn rồi, cũng may mà gặp được bác sĩ giỏi- Mới vào, chưa khám mà họ đã đoán ra ngay là thằng Tý mắc bệnh sốt xuất huyết, rồi nhanh chóng cho điều trị ngay.Tội nghiệp, suốt một đêm hôm qua họ thay nhau để canh chừng cho thằng bé, họ vỗ về, chăm sóc nó còn hơn là con đẻ của mình vậy đó. Mà lạ thật.

Quý: - Lạ sao hả anh?

Huy: - Thấy họ vất vả quá, tao liều mạng dúi cho họ năm trăm ngàn để họ bồi dưỡng, nhưng hai cổ một mực không chịu nhận  mà còn nói thẳng vào mặt tao là chúng tôi đã có nhà nước trả lương rồi. Lần sau anh không được làm như vậy đâu nhé. Trời đất, tao quê một cục.

Quý: - Bác sĩ nào mà tốt vậy anh?

Huy: - Bác sĩ tên là Phương Anh, còn cô điều dưỡng tên là là....

Quý: - Tên là Thùy phải không?

Huy: - Ừ đúng rồi, mày xem tao nói đúng không, đốt đuốc cũng khó tìm ra được những con người như họ. Vậy đó mà tao nghe đâu vừa rồi có thằng quỷ nào đó mang con đến đây mà nóng ruột vì con mình chưa được khám ngay rồi mắt nhắm mắt mở la toáng cả lên. Nghe nói nó lại còn đòi đánh người ta nữa chứ. Cũng may cho nó, tao mà có mặt ở đó thì...liệu hồn, không còn răng để nhai cơm. Mày biết thằng đó chứ?

Quý: - (Ấp úng) Dạ...

Huy: - (Nghi ngờ) A...hay là mày?

Quý: - Dạ...dạ…em lỡ lời ạ.

Huy: - Hừm, đòi đánh người ta mà gọi là lỡ lời hả? Mà sao mày lại hàm hồ, mù quáng làm vậy hả Quý?

Quý: - Khổ nỗi, em chỉ có mình thằng Quang là con trai, mà má nó thì không sanh đẻ được nữa.

Huy: - Nhưng mà trường hợp nào đi nữa thì mày cũng phải bình tĩnh, sáng suốt chứ.

Quý: - Dạ...(Thấy P.Anh và Thùy đi ngang qua, vội níu lại) Dạ thưa bác sĩ...

P.Anh: - Có chuyện gì đó anh?

Quý: - Dạ...

Huy: - Nó muốn gặp để xin lỗi hai cô.

P.Anh: - Về chuyện gì vậy? À…về sự việc xảy ra hôm qua phải không?

Quý: - Dạ, bởi tôi nông nổi, thiếu suy nghĩ đã nặng lời xúc phạm hai chị và nếu    không có sự can thiệp của bác sĩ thì tôi đã ...

P.Anh: - (Ngắt lời) Đã đánh cô Thùy rồi, đúng không? Không sao, điều đáng ngại nhất của chúng tôi là làm thầy thuốc chữa bệnh cứu người mà không cứu được họ. Còn đối với những hành vi thiếu kìm chế của anh hôm qua thì...Vâng, chúng tôi rất hiểu tâm trạng của những người làm cha, làm mẹ thường là hay nóng ruột, lo âu khi có con cái mình bị ốm đau, bệnh tật phải mang đến bệnh viện. Nhưng nóng ruột không có nghĩa là… Anh phải biết tin vào chúng tôi chứ. (Đến bên Quý) Tôi đã làm hồ sơ xuất viện cho cháu Quang con anh rồi. Anh cứ yên tâm, nhớ về nhà cho cháu uống thuốc đều đặn và làm theo lời dặn của bác sĩ là được rồi (Nhìn đồng hồ). Tôi có việc phải đi rồi. Chào hai anh nhé. (P.Anh vừa đi khuất thì Thùy, tay ôm bó hoa, tay cầm gói quà hớt hải hải chạy ra)

Thùy: - Các anh có thấy…?

Huy: - Cô tìm bác sĩ P. Anh phải không?

Thùy: - Dạ,đúng rồi.

Huy: - Bác sĩ vừa nói chuyện với chúng tôi rồi đi ra hướng này nè .

Thùy: (Vẻ rối rít) Trời đất…Làm sao bây giờ?

Huy: - Có chuyện gì vậy cô?

Thùy: - Chị ấy được cử đi phục vụ bà con vùng dịch ở một tỉnh Miền Trung cùng đoàn Y, bác sĩ của tỉnh ta… (Nhìn bó hoa và gói quà trên tay, dậm chân). Chậm mất rồi, tại tôi, tại tôi…!

Quý: - Chắc là chị ấy còn ở chỗ tập trung, mình rượt theo đi.

Thùy: - Nhưng mà…

Quý: - Tôi có xe Honda. Lẹ lên.(Nắm tay Thùy kéo đi nhanh).

Huy: - ( Giục) Đúng rồi, đúng rồi, phải rượt theo thôi (Quay lại không thấy Thùy và Quý, chưng hửng) Ơ…Các người …Cô Thùy ơi, Quý ơi, chờ tôi với…(Ra nhanh. Tiếng còi, tiếng máy xe Honda rú vang. Đèn sáng rõ. Đâu đó vọng lại giai điệu bài ca “Vinh quang Việt Nam” đầy nhiệt huyết, tự hào như một khúc quân hành- Người chiến sỹ ngành y./.