Cảm ơn!

06/05/2023 21:41
304

Truyện ngắn của ĐOÀN TÚ UYÊN


Một buổi sáng Phan Thiết thoáng chút sương mai. Gió tháng tư thổi từng đợt mát hiếm hoi giữa cái nóng thật gắt gỏng. Phan Thiết không quá huyên náo và tấp nập như Sài Gòn hoa lệ, cũng không mang cái dáng vẻ sang trọng, cổ kính như Hà Nội. Nhưng trong mắt tôi, chưa từng có nơi nào đẹp hơn cái thành phố này cả. Phan Thiết là sự trung hòa giữa một cô thôn nữ dịu dàng chất phác và một cô gái Hà thành kiêu kì, sang trọng. Phan Thiết của tôi bắt đầu ngày mới từ lúc nào nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết, lúc sáu giờ sáng, khi tôi vừa thức dậy, Phan Thiết đã nhộn nhịp rồi.

   Ngồi nhâm nhi tách cafe nóng hổi, tôi cố tìm cảm hứng để sáng tác. Cả tuần nay tôi bí bách quá, không viết được gì. Tôi chán cái sự già nua này. Phải chăng chính nó đã ngăn cản sự sáng tạo trong tôi. Từ khi bước qua cái ngưỡng sáu mươi, tôi trông cứ chậm chạp hẳn. Chậm chạp trong sinh hoạt thường nhật, và cả trong tư duy nữa. Tôi quyết tâm sẽ ngồi ở đây cho đến khi tôi nghĩ ra một câu chuyện nào đó. Cứ thế, tôi buông mắt nhìn xung quanh, đường phố vẫn tấp nập, người người vẫn hối hả. Tôi nhận ra cây hoàng điệp trong vườn đã điểm sắc vàng từ bao giờ. Mùa hoàng điệp đã đến rồi ư? Lòng tôi có chút xuyến xao. Tôi không biết mình đã đem lòng yêu cái sắc vàng đó từ bao giờ? Cái dáng vẻ rực rỡ ấy khiến tôi ngưỡng mộ và có phần ganh tị biết bao. Cũng cái sắc vàng ấy gợi cho tôi về chặng đường dài mà tôi đã đi suốt bao năm tuổi trẻ của mình, một cách biết ơn và đầy hoài niệm.

 

   Mãi ngắm nhìn những bông hoa hoàng điệp đầu tiên nở rộ, dòng hồi ức chợt miên man, thước phim cũ kéo tôi trở về những ngày thơ bé…

 

   - Dậy đi con trai. Chúng ta sẽ bắt đầu chuyến đi lúc sáu giờ đấy nhé.

 

   Trong hồi ức của tôi. Mẹ luôn là người đầu tiên tôi nhìn thấy mỗi buổi sáng. Mẹ không dạy tôi học chữ trước khi tôi lên mẫu giáo. Mẹ cũng không kèm cặp tôi sau mỗi buổi học ở trường. Nhưng bà ấy đã dạy tôi nhiều hơn những thứ đó. Mẹ tôi là một thành viên trong hội thiện nguyện, bà cũng là người đã thành lập ra nhóm thiện nguyện ấy. Ngoài công việc ở công ty, bà thường có những chuyến đi tình nguyện ở nhiều nơi, xa có, gần có. Mẹ dẫn tôi theo vào những ngày cuối tuần, khi tôi đã hoàn thành xong bài học trên lớp và cả những bài tập được giao. Đặc biệt, khi hè đến, tôi được đi đến những tỉnh xa hơn, những chuyến đi dài ngày thật thú vị đối với một đứa trẻ. Tôi và mẹ đồng hành cùng nhau trong các chuyến đi tình nguyện từ khi tôi lên tám tuổi, những ngày tôi chập chững biết nhận thức về cuộc sống xung quanh mình. Cũng là lúc tôi nhận ra bản thân tôi học được thật nhiều điều sau những trải nghiệm đáng quý ấy.

 

 

 

 

   Nơi đầu tiên trong cuộc hành trình mà tôi ghé đến là viện dưỡng lão. Mẹ nói với tôi đây là nơi mà những người lớn tuổi ở khi con cái họ bận rộn và không thể chăm sóc họ được. Tôi đã hình dung trong đầu về những điều cũ kĩ, tẻ nhạt và buồn chán. Nhưng không, những tiếng cười đùa rôm rả, những câu chuyện hài hước của các bác khiến tôi quên mất những tưởng tượng trong đầu mình trước đó. Tôi đã phụ đem những phần quà từ xe vào trong viện dưỡng lão. Thi thoảng tôi thấy mệt, nhưng tôi không để mọi người biết được, vì tôi muốn mẹ và các cô chú trong đoàn xem tôi như một người lớn thật thụ. Đoàn từ thiện của chúng tôi đã tổ chức một buổi văn nghệ nhỏ để giao lưu mọi người. Ai cũng hào hứng, tôi cũng vậy. Cái không khí ấy dường như đã in đậm trong tâm trí tôi không thể quên. Tôi chẳng còn nghĩ họ là những người già, không được bên cạnh con cháu. Tôi thấy họ giống như những người bạn hạnh phúc sống cùng nhau, họ hiểu nhau và sẻ chia với nhau những buồn vui. Trải nghiệm ấy đã cho tôi một “bài học cuộc sống” quý giá vô cùng, từ một cậu nhóc ngây ngô, tôi “chập chững” nhận thức về cuộc sống. Tôi biết bản thân mình rồi sẽ trải qua tuổi già. Ai cũng thế, và mẹ tôi cũng thế. Điều mà tôi có thể làm tốt nhất bây giờ là trân quý từng phút giây của hiện tại. Tôi sẽ yêu thương mẹ nhiều hơn, tôi biết viện dưỡng lão không phải xấu, nhưng tôi sẽ ở bên cạnh mẹ tôi khi bà ấy già nua và có thể sẽ quên mất những cái tên.

 

   Trong chuyến đi khác, chúng tôi ghé thăm một mái ấm nhỏ trong thành phố. Đó là nơi cưu mang những đứa trẻ mồ côi, được xây dựng và duy trì, chăm sóc bởi các sư cô. Giống như những lần trước, công việc của tôi vẫn vậy, tôi phụ mang những món quà nhỏ từ xe vào mái ấm. Việc đem những món quà và tặng cho các bạn bằng tuổi mình khiến tôi cảm thấy bản thân đã lớn thật rồi. Trước đây, thi thoảng mẹ khen tôi “trưởng thành”, tôi rất vui, nhưng tôi chưa thật sự hiểu nghĩa thật sự của từ đó. Mãi đến hôm nay, khi được tận tay trao những món quà, tôi có phần xúc động, có lẽ tôi đã dần hiểu được trưởng thành là gì. Tôi đang trưởng thành như lời mẹ tôi vẫn nói, và tôi cũng đang dần hiểu nghĩa của nó. Thế nên, tôi nghĩ mình cần phải có trách nhiệm yêu thương và giúp đỡ các bạn, không chỉ ở mái ấm này mà còn ở nhiều nơi khác nữa.Những bạn bằng tuổi tôi, có những anh chị lớn hơn và cả những đứa bé vẫn còn chưa biết nói, mọi người cần được yêu thương và giúp đỡ. Tôi thấy niềm vui ngập tràn trong đôi mắt họ khi tôi theo mẹ trao những món quà. Tôi nghe nói, vì nhiều lý do khác nhau mà những đứa trẻ ở đây không ở cùng ba mẹ. Không biết những lý do ấy là gì, nhưng tôi tự hỏi rằng họ có thấy nhớ ba mẹ của mình không nhỉ? Tôi không có ba, thi thoảng tôi hỏi mẹ về ba của mình. Tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương khi không có ba. Dù chưa được gặp nhưng tôi vẫn nhớ ba mình nhiều lắm. Hay những lần mẹ đi công tác, tôi phải ở với ông bà, tôi cứ khóc nấc lên vì nhớ mẹ. Thật sự, có ba mẹ bên cạnh là niềm hạnh phúc lớn đối với mọi đứa trẻ, tôi nghĩ vậy. Nhưng những đứa trẻ ở đây vẫn vui vẻ dù không được bên cạnh ba mẹ của họ. Vậy mà một đứa trẻ nhận mình đã trưởng thành như tôi lại cảm thấy mình đáng thương ư? Tôi nghĩ mình phải học cách hài lòng với những gì tôi đáng có bởi vì tôi may mắn biết bao khi bên cạnh tôi vẫn luôn có mẹ, có ông bà yêu thương mình.

 

   Mẹ cũng thường dẫn tôi theo trong những đợt thiện nguyện đến bệnh viện, nơi có những bệnh nhân ung thư ngày đêm đấu tranh để giành lấy sự sống cho mình. Một đứa bé bảy, tám tuổi như tôi lần đầu hiểu được giá trị của sự sống. Tôi thật sự rất lấy làm tiếc cho những bệnh nhân. Nhưng phần nào đó trong trái tim tôi, tôi thấy khâm phục họ. Họ giống như những anh hùng trong thế giới riêng của họ, chiến đấu với tên quái vật “ung thư” để giành chiến thắng, phần quà của họ là những ngày được sống. Ôi, đúng thật, được sống đã chính là một món quà lớn. Mẹ tôi vẫn luôn nói “hãy biết ơn vì hôm nay con vẫn thức dậy”.

 

   Sau những chuyến đi, tôi học được nhiều điều. Những mùa hè tôi rong rủi cùng mẹ, cùng các cô chú trong nhóm thiện nguyện đã trở thành một phần ký ức đẹp mà tôi khó lòng quên. Những con đường mùa hè rợp bóng những hàng cây, sắc vàng rực rỡ của hoa hoàng điệp trải dài qua những con đường Phan Thiết đẹp đẽ vô cùng. Đoàn xe thiện nguyện của tôi chạy trên cung đường ngập tràn sắc vàng, khi những bông hoa hoàng điệp đua nhau nở rộ. Tôi biết, tôi sẽ trao những món quà, tôi sẽ được giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn ở một tỉnh nào đó mà tôi sắp tới, như đang thực hiện một trọng trách lớn lao, tôi mang yêu thương đến mọi người. Cũng chẳng biết đã trải qua bao “mùa hoàng điệp” như thế, tôi đem lòng yêu cái khung cảnh ấy, cái loài hoa ấy mất rồi. Hoàng điệp gắn với những chuyến đi đầy ý nghĩa của tôi từ những ngày tấm bé. Là loài hoa gắn với vô vàn bài học tuyệt vời mà tôi đúc kết được sau những cuộc hành trình. Là loài hoa đã đồng hành cùng mẹ con tôi, và cũng là loài hoa mà mẹ rất yêu. Cứ thế cho đến khi tôi lớn lên, và già đi lúc nào không hay, hoàng điệp vẫn rực rỡ suốt những chuyến đi.

 

   …

 

   Bất chợt, một bông hoa hoàng điệp rơi trên tay, kéo tôi trở về với thực tại. Tôi lại già nua, đầu tóc bạc trắng, và đang còn bồi hồi trong những hoài niệm một thời. Quả thật, tôi thấy mình đã quá may mắn. Tôi có sức khoẻ, tôi có gia đình, tôi an nhiên, và mỗi ngày tôi được hít bầu không khí trong lành... đôi khi những điều nhỏ nhặt ấy lại là giấc mơ, là khao khát của biết bao người. Có lẽ, ông trời đã ưu ái thêm cho tôi những trải nghiệm, những bài học, và một người mẹ tuyệt vời.

 

   Hôm nay tôi vẫn thức dậy, ngắm nhìn thành phố tôi yêu và nhận ra hoàng điệp đã điểm sắc. Tôi đã trải qua một tuổi thơ tuyệt đẹp, và cũng đã trải qua hết một thời tuổi trẻ sôi nổi, nhiệt huyết. Ở cái ngưỡng gần cuối đời người này, mỗi ngày trôi qua với tôi đều đáng quý. Học cách cảm ơn với cuộc sống chính là cách chúng ta hài lòng với những gì mình có, không phải một cách an phận, mà hãy hài lòng một cách biết ơn thật sự, và xem đó là cơ hội để ta mang yêu thương đến những người kém may mắn hơn mình. Tôi biết ơn vì hôm nay tôi vẫn thức dậy. Và rồi, trong những trang giấy trắng tinh kia đã xuất hiện những dòng chữ. Tôi muốn viết vài lời cảm ơn, những câu chữ cất lên từ trái tim sẽ là những áng văn đẹp đẽ nhất.

 

   Nắng bắt đầu chói chang giữa trời mùa hạ, tôi bỗng thấy thế giới xung quanh tôi thật đẹp, cái tuổi già của tôi cũng đáng trân trọng.