Bánh rế ngọt lòng

13/08/2024 02:50
119

ĐINH THÀNH TRUNG


   1.

5năm trôi qua như một cơn gió. Phải không hả chính tôi?

   Câu đầu tiên cảm thán khi lại đặt chân đến Phan Thiết. Lại đi thong dong hóng gió và gian nắng. Đầu tiên là vào thành phố. Vẫn đường rộng thênh thang và hương gió biển quen thuộc. Kỷ niệm ngày xưa cứ gợn lại mãi không thôi. Phan Thiết có nét đặc biệt là đậm màu thời gian, cứ thế và cứ thế, lặng lẽ và thoang thoảng dội vào lòng gió trong thành phố. 

   Lại đúng vào dịp gió mát trăng thanh. Sà ngay vào hội bù khú. Ở Phan Thiết thì tìm quán ngon không khó, quán nhậu ngon lại càng dễ. Nhưng vẫn có chút gì đó không muốn vào quán quá to mà chỉ cần một đêm ngà ngà ôn lại kỷ niệm cũ.

   Bất thần. Người bạn đưa ra miếng bánh rế. Ôi tuyệt vời. Ăn uống cũng sương sương, rượu vào lời ra xong lại được món này thì càng thêm dạt dào cảm xúc. Bánh rế Phan Thiết ôm ấp dạ dày, làm mất đi những ưu tư chất chứa.

   2. 

   Hồi ấy còn vô lo lắm. Đặt bước đến mảnh đất Bình Thuận mà chân như reo vui mỗi khi cất bước. Phan Thiết quả là tổng hòa của nhiều cảm xúc. Đến đây vào mùa nào thì cũng thế thôi, đều được đón tiếp chân tình, xem như người khách quý nhiều năm không gặp. Hàng quán lên đèn, trung tâm thành phố mải mê chờ đợi. Tôi thèm được sống trong không khí đó lâu rồi, một cảm giác khác với cái ồn ào của Hà Nội.

   Giữa bữa ăn, bất ngờ một người bạn nhắc đến những ngày vất vả khi chúng tôi rong ruổi núi trời từ trung du đến đồng bằng, rồi nói về bánh rế bình dân vàng ruộm trên đường. Không ai là không nhớ về món ăn dân dã mà tuyệt vời ấy.

   Cảm giác tươi mát là lạ trong lòng khi ăn miếng bánh rế đỏ. Thật lạ, khi mùi thơm của khoai lang Dương Ngọc tuy giản dị nhưng lại tuyệt vời đến thế, tạo sự ấm áp lạ lùng cho thực khách đến như nhiều miền khác nhau trong bữa ăn đó.

   Bánh tươi ngon và giòn rụm. Có người nói món bánh đặc sản này của Phan Thiết  như một tiếng chuông nhắc nhở mình không được đắm chìm trong tiếng ồn ào xe cộ của cuộc sống cuồng quay. Đó cũng giống như chân lý của cuộc đời vậy.

   3.

   Rồi thế nào lại thong dong đến chùa Phú Sơn. Miền nhớ, miền yêu thương mà thanh thản trong tâm. Thinh không trong gió thổi vi vu, cảm thấy tâm hồn rộng mở,  muốn sống chậm và sống ngây thơ. Tại sao lại thế? Thì đã về Bình Thuận, ai cũng chỉ là một con người nhỏ bé thơ ngây trước sức mạnh và sự hùng vĩ của thiên nhiên mà thôi. Đất mẹ tuyệt đẹp mà cũng là minh chứng của khát vọng con người. Rồi đồng bào nơi đây sáng tạo ra muôn vàn nét văn hóa chân chất mà chẳng nhạt phai theo thời gian năm tháng.

   Rồi lại được rủ đi uống nước và có cả bánh rế. Điều thú vị là bánh rế ở đây tạo cho du khách nhiều cảm nhận khác nhau mà chúng tôi hay gọi là “vị giản dị mà ngon lành”. Có người thích bánh rế đỏ, có người lại thích bánh có chút vani cho thơm hơn. Ăn bánh rế, cảm thấy mình yêu vùng đất này thêm một chút. Có phải vì tôi đã có duyên mấy lần nơi đây hay chỉ là một sự ngạc nhiên khôn tả vì bánh rế khác so với bánh khoai chiên ở miền Bắc dù nguyên liệu giống nhau? Có lẽ cả hai đều đúng. Chỉ biết trong lúc như thế này thì miếng bánh giản dị này phát huy hết những gì tinh túy nhất cho một du khách phương xa, người đang trong cơn mệt mỏi.

   Tôi đã đi nhiều nơi của đất nước mình, may mắn được tiếp xúc với không ít phong tục của địa phương, từ đó nhận ra một bầu trời kiến thức. Phàm thứ gì mới nhìn tưởng đơn giản nhưng ẩn chứa sâu trong đó lại là bàn tay, sức lao động và sáng tạo của con người. Đó là nguyên liệu phải được chọn lựa kỹ càng dù là món bình dân hay ẩm thực đường phố đơn giản. Rồi sự khéo léo của người làm ra món bánh này đã góp phần tạo nên sức sống cho món ăn.

   4. 

   Về lại cuộc sống sôi động, xô bồ và khốc liệt. Tôi vốn đã coi mỗi ngày có một cuộc chiến và một niềm vui. Một trong số đó là được tiếp tục viết về vùng đất Bình Thuận mà tôi đã coi như miền thương, miền nhớ.

   Lâu lâu lại nhớ đến Bình Thuận với vô vàn đặc sản tuyệt vời. Mỗi đặc sản đại diện cho bản sắc văn hóa, cho cuộc sống và tinh thần của con người, cho vùng đất. Mỗi lần như vậy, ăn chiếc bánh rế thơm ngon, tôi lại dành thời gian nuôi dưỡng tâm hồn, tĩnh tâm và nhớ về những ngày tháng được hòa mình vào không khí của Phan Thiết.