LƯƠNG BÚT
Xuân qua chậm
để lòng xuân thức đợi
Gió nương chiều
chiều cứ lơi pha
Gom ký ức
gối bờ trăng hư thực
Nghe mòn hao
rối rắm nắng lụa là
Ngày vẫn nắng
chưa chiều sao thấy lạnh
Lạnh trong hồn
giọt mặn quyện trong thơ
Hiên gió tạt
thoáng xuân tràn qua gối
Khúc dương cầm
giăng mắc sợi tằm tơ
Ôm dĩ vãng
gói hồn xuân thinh lặng
Tình trinh nguyên
ấp ủ ấm trang hồn
Sợ nắng vỡ
cho vòng tay khô quạnh
Con dốc chiều
khói nhuộm tím đồi xuân
Lời của đêm
hay tiếng lòng xuân trăn trở
Mai chuyển mình
từng phiến lá nghinh xuân
Nắng êm ả
nghe hồn xuân réo gọi
Bởi xuân về
mưa nắng cũng bâng khuâng .