ĐOÀN VŨ
Một cánh tay chị gửi lại ở rừng
cuộc đời chị chênh vênh một nửa
mùa thu - mùa thu những vệt trăng tựa cửa
những cánh rừng ẩn hiện phía bên trong
ngày trở về đầy ắp những chiến công.
Chị rất ngại ai đó nhắc lại những chiến tích
của một thời ở chị
bởi nước mắt đâu còn để mà lau
“nước mắt đã trút hết trong ngày gặp mặt!”
nước mắt mà mẹ già không đợi được
đến ngày ba mươi - tháng tư - một chín bảy lăm!
…
Đêm!
đêm sao cứ vụng về ở suối lệ đã khô
đêm soi mói tội tình chi màu trăng quyến rũ
đêm buông thả chẳng chút gì lưỡng lự
đêm nỡ trút lên bờ đời những vệt trăng
ưu tư!
Thế rồi
mùa đông - mùa đông
những đợt gió lạ lùng cứ nhởn nhơ đi ngang qua
căn phòng của chị
những con dế mỏn mùa cứ túc ta túc tắc
cứ trố mắt lợm lì như thể muốn thôi miên
đêm lạ lùng!...
cô độc chị vẫn thản nhiên
thế mà nước mắt khô khốc im bặt một thời
bỗng dưng trào lên bàn tay còn lại...