THÁI ANH
Hồng hoa – một đóa hương ngần
tình trong vô lượng – tuyệt trần duyên trao
mùa xuân đến tự nơi nao
hương về thơm nức - thuở đầu mới quen
Nụ gầy – hàm tiếu không tên
nầy thương nầy giận nầy ghen nầy hờn
không yêu ? Sao bỗng dưng buồn
vắng người – ta cũng nửa hồn vàng theo
Mãn khai - đại đóa diễm kiều
cảm ơn em cuộc thương yêu dịu dàng
nét mày ai kẻ hồng nhan
không dây mà trói dọc ngang một người
Và - bông đẹp nhất trần đời
tặng người - mẹ của tuyệt vời vì con
vượt lên bằng nỗi gian nan
nhận về mình những đa đoan thiệt thòi
Còn bông hồng cuối - em ơi
là cho mai mốt - tạ người trăm năm
tạ ơn đất một chỗ nằm
trả đời
say đắm - trầm luân đã từng…
TA.