Truyện ngắn của HẠNH THUẦN
Mai nhẹ nhàng và thanh khiết lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy cô sau ô cửa ở một quầy bán hoa Lâm đã nhận ra điều đó, và anh đã suy nghĩ, làm thế nào để có thể quen được cô gái này. Anh đứng nép một bên cánh cửa ra vào, khi cô đang nhẹ nhàng bước ra, trên tay là một bó bông bi màu tím nhạt, anh giả bộ vô tình gác một chân ra làm cô sắp sửa té ngã nhào, và tất nhiên, như định mệnh, họ quen rồi yêu nhau. Có đôi khi định mệnh không phải là số trời, ông trời không sắp đặt, định để mà là do con người chủ động tạo ra định mệnh cuộc đời mình, Lâm nghĩ thế.
Yêu Lâm, Mai hạnh phúc lắm. Tình yêu của một người lính khác hẳn với những cây si trong trường cô dạy, khác với những chàng lãng tử luôn theo đuổi cô bằng những lời đường hoa. Anh mãnh liệt, lãng mạn và rất đàn ông. Sự mạnh mẽ, quyết đoán của anh làm cô cảm thấy mình bé nhỏ, như những bông bi màu tím nhạt. Và sự xa cách mà muôn vàn những người yêu nhau hoảng sợ thì cô lại cảm thấy đó chính là lãng mạn, cô sẽ nhớ anh khi bước vào quầy hoa ngày trước, cô sẽ miên man nghĩ về anh khi chỉ một mình cô ngồi ở chiếc ghế đá ở công viên mà hai người thường hò hẹn, cô sẽ hát những bài tình ca và luôn hướng trái tim mình lên bầu trời trong xanh bao la. Không gì ngăn cản được trái tim cô hướng đến Lâm, chẳng có điều gì khiến cô phải hoài nghi về một viễn cảnh rất hạnh phúc cho mai sau; “…để thành chồng thành vợ và để cùng hôn con…”, cô ửng hồng má, mỉm cười bâng quơ và nghĩ thật nhiều về điều đó.
Lâm cũng vậy, anh nghĩ về cô như nghĩ về một thiên sứ, rất trong veo và ngọt ngào, một ngày nào đó, không xa, anh sẽ cưới cô, sẽ ôm cô vào lòng và nói: “ Kia là bầu trời, còn đây là em, anh yêu em như những khoảnh khắc được bay lượn nơi ấy, để nhìn ngắm, bảo vệ và yêu thương…”. Một lần, Mai hỏi anh, mỗi khi cùng đồng đội bay, anh nhìn xuống dưới cảm giác như thế nào, anh nắm bàn tay mềm mại, trắng xinh của cô, âu yếm:
- Anh nhìn thấy những chiếc tàu của những ngư dân, của Hải quân ta, em biết không… tất cả như một chiếc lá giữa đại dương mênh mông… bọn anh bay thấp xuống, lắc cánh, lượn một vòng, hình như nhìn thấy lá cờ Tổ quốc mình trên máy bay nên mọi người dưới tàu giơ tay vẫy vẫy, rồi bọn anh lại phải bay lên, cao hơn, để làm nhiệm vụ. Những lúc ấy, anh như thấy cha mẹ, làng xóm, và thấy em...
Cô để yên tay mình trong bàn tay ấm áp của anh, anh nghe được tiếng trái tim cô và tiếng tim mình, rộn ràng và hối hả, hẹn tin yêu.
Tình yêu trong veo, tình yêu lãng mạn và thơ mộng. Mai thấy mình như đi lần lại trong hồi ức xa xưa, Lâm bên cạnh cô trong bộ quân phục chỉnh tề, cô nói cho anh nghe một bí mật năm cô mười sáu tuổi.
Năm đó ngoài rạp chiếu bộ phim “Sơn thần thủy quái” có Lý Hùng đóng, anh biết không, em nhỏ xíu xiu, em và anh trai len lỏi giữa biết bao nhiêu người tranh nhau vào trước, em bị vấp chân té ngã anh ạ, anh trai cố sức kéo em ra nhưng không được, em hoảng sợ la hét om sòm, bỗng nhiên rất nhẹ nhàng, đến giờ mà em vẫn còn cảm nhận được sự nhẹ nhàng ấy, một chú bộ đội xuất hiện, tản mọi người ra, ôm em vào lòng, chú dỗ em nín rồi chú cõng em về nhà, anh trai theo sau khóc thôi là khóc vì sợ ba la…Em bỏ lỡ mất bộ phim mình chờ đợi, nhưng em lại giữ bên mình hình ảnh về người bộ đội khi ấy…rất lung linh…sau này khi lớn lên, khi nghĩ về tình yêu, em luôn nghĩ mình sẽ yêu một người lính. Như vậy chẳng phải anh làm em vấp ngã ở tiệm hoa là định mệnh sao?.
Mai mơ màng kể cho Lâm nghe về giấc mơ thời thiếu nữ của mình, anh mỉm cười ngước lên nhìn hàng ngàn ngôi sao đang nhấp nháy trên bầu trời đêm, giữ hộ anh bí mật về định mệnh và tình yêu, sao ơi!
***
Họ trở thành vợ chồng, hạnh phúc như buổi ban đầu, rồi tràn ngập hơn khi Mai sinh bé trai đầu lòng, một gia đình nho nhỏ, những chiếc máy bay đủ màu anh để trong tủ kính dành cho con trai, những nụ hôn ngọt ngào khi anh ngắm nhìn hai mẹ con cô ngủ, đây mới chính là giấc mơ của anh, giấc mơ về một gia đình kể từ phút giây nhìn thấy cô mong manh ôm bó bông bi vào lòng.
Con chưa đầy tháng thì anh nhận nhiệm vụ phải đi tập huấn gần sáu tháng, cấm trại không ra khỏi quân đoàn. Bao nhiêu nhớ thương dồn vào những tấm ảnh, những cuộc gọi chập chờn, anh thương cô biết bao nhiêu, lần đầu làm mẹ mà lại không có chồng bên cạnh, cô lại hay mủi lòng, liệu cô có thấy tủi thân, cô có nhớ lót cái áo của anh cho thằng nhỏ nằm để nó biết hơi cha… Có lần gọi điện về nhà, cô đang kể cho anh nghe là thằng bé đã biết lật thì bỗng nhiên anh nghe cô hét lên thất thanh, rồi tiếng khóc ngằn ngặt của thằng bé con anh, cô đã đặt con vào giữa giường rồi, cô không nghĩ trẻ con biết lật rồi có thể bật nhanh đến thế, lần đó thằng nhỏ té xuống giường, may mà không sao, anh xót con nên nặng lời với cô: “Sao em đoảng vậy? thằng bé mà có chuyện gì…”
Đó là lần đầu tiên sự xa cách làm anh cảm thấy mình bất lực, và cô thì không có nỗi buồn nào hơn.
Thời gian trôi nhanh lắm, như những thước phim, nhoáng cái đã vụt qua. Cô quen với việc anh vắng nhà, quen với cuộc sống chỉ có hai mẹ con là chính. Cô đưa Bin đến trường, đón về, hai mẹ con ăn cơm rồi hai mẹ con đi ngủ, mỗi khi rảnh rỗi, cô kể chuyện về anh cho con nghe, cô kể về những chiếc máy bay, về người lính không quân mà cô yêu say đắm. Có những buổi chiều cuối tuần, hai mẹ con ngồi trên bục cửa sổ, Bin hỏi mẹ làm sao để biết chiếc máy bay nào có ba ở đó, nếu con vẫy tay chào chú phi công nào ấy có biết con là con của ba Lâm không. Mai trả lời con trai:
- Máy bay của ba là máy bay chiến đấu, không bay trên khung trời ngang nhà mình con ạ, nhưng con cứ vẫy chào, các chú ấy biết ba Lâm thì sẽ chuyển lời, rằng có một bàn tay bé xíu, xinh xinh gửi lời nhớ thương ba qua ô cửa sổ, cậu bé thật dễ thương…
Bin nhoẻn miệng cười như mắc cỡ, nhiều lúc cô nghĩ, có phải vì Bin gần gũi cô nhiều hơn Lâm nên đâm ra tính tình của thằng bé rất hiền, rất thích tâm sự và đôi khi hay tư lự. Một lần khi có một chiếc máy bay bay ngang vùng trời khu nhà cô ở, Bin đang chơi bỗng chạy lại cửa sổ vẫy cả hai tay và hét lên: “Cháu gửi lời thăm ba Lâm!!!”
Thỉnh thoảng anh về thăm nhà, cô tất bật dọn dẹp căn phòng ngủ, vốn chỉ có hai mẹ con nằm; cô chỉ anh cách gội đầu cho con để nước không vô tai, cô dặn anh phải nói với con Tôn Ngộ Không là có thật, vì thằng bé thích thế.
Cũng bởi khi anh ngồi xem phim cùng con trai, cu Bin quàng tay ôm cổ ba rồi nói:
- Ba ơi, ba giúp con một việc được không ? Ba hay bay trên trời ấy, nếu có gặp Tôn Ngộ Không, ba nói Ngộ Không xuống trường con chơi một bữa được không ba? Vào giờ ra chơi nghen ba! Bạn con nói ba bay trên ấy chắc là phải gặp rồi, con đã hứa với các bạn là ba sẽ mời,...nha ba!
Anh hoảng hồn:
- Trời, Tôn Ngộ Không chỉ là phim thôi, đâu có thật đâu con!
- Có thật mà ba, mẹ nói có mà, con muốn gặp Tôn Ngộ Không…hu…hu…
Anh lóng ngóng, vụng về chăm sóc con, âu yếm nhìn vợ như đang thời hò hẹn… rồi anh lại đi. Cô trở lại với cuộc sống mà cô cay đắng gọi là bình thường. Đây mới chính là cuộc sống mọi ngày của mẹ con cô, của chính cô. Mai từng nhìn cu Bin lớn lên từng ngày và nghĩ, năm nay cô bao nhiêu tuổi, ba mươi, mười lăm năm nữa, khi Bin hai mươi, khi anh thật sự trở về thì cô bao nhiêu tuổi. Có lúc cả tháng trời cô không trả lời anh một lá thư nào cả, cô không biết viết gì, cô không giỏi tưởng tượng rằng “em nhớ anh”, rằng “anh yêu, bầu trời có trong xanh không anh, em vẫn hay ngước nhìn….”, cô không nhớ, cô quen với cảm giác một mình, gối chăn một mình, và cô cũng không thể viết thư cho anh chỉ để nói đi nói lại câu này “em khỏe, con khỏe, nhà bình thường…”. Cô cũng quen với việc chăm sóc con một mình, tự giải quyết mọi chuyện chỉ một mình.
Khi Bin “tốt nghiệp”mẫu giáo, nhà trường gửi tặng một bức tranh cu cậu mặc áo “lộng” cười toe khoe hai răng sún nhìn yêu lắm, Bin một hai bắt mẹ phải treo tranh lên, treo cạnh hình ba Lâm đang đứng cạnh chiếc máy bay, cô chiều con nên lôi búa, đinh ra gõ lóc cóc, đinh thì chiếc nào cong chiếc nấy, tường thì lỗ chỗ, tay cô thì đau, cô bất lực, ngồi phệt xuống thềm, ném cái búa xuống và khóc. Bin an ủi mẹ:
- Mẹ ơi, thôi Bin không cần treo nữa đâu…
Hai mẹ con dọn dẹp bãi chiến trường rồi dựng bức hình lên trên bàn, vách tường đầy vết lõm loang lổ, tâm hồn cô cũng loang lổ, mông lung…
***
Một lần, anh đột ngột xuất hiện trước cửa nhà vào một sáng chớm đông, cô nghe tiếng chuông cửa nhưng lười biếng xuống giường, mãi vài phút sau, cô mới co ro trong bộ đồ ngủ kín đáo như thời con gái, uể oải hé cửa nhìn ra, là anh…Anh giận dữ, không nói lời nào, bước vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, một căn phòng bừa bộn, sách của cô, đồ chơi của Bin, và cái ga giường nhàu nát, anh mở cửa tủ quần áo, nhìn xuống dưới giường. Đôi mắt như gằn đỏ lên. Cô lãnh đạm đứng bên cửa sổ, vén màn lên và nhìn xuống con hẻm trước nhà, cô thấy mình bị xúc phạm, thấy mình cô độc và chán chường.
- Con đâu?
Tiếng hỏi nặng nề của anh cắt đứt sự im lặng của cô.
- Chiều qua mẹ sang đón con về chơi, ông bà nhớ cháu…
Anh bước đến gần bên cô, dường như cái lạnh lẽo của mùa đông, mà có khi là sự lạnh lùng của cô làm anh điên tiết lên, anh bế thốc cô lên rồi đặt cô xuống giường…, cô đau đớn như lần đầu trao cho anh tình yêu và sinh mệnh.
Sau khi nhàu nát cô, anh vục đầu vào ngực cô, ôm chặt cô, đau đớn : “Hai chúng ta sao thế này…?”. Cô vẫn còn cảm giác như mình bị ức hiếp, bị coi thường, cô khóc không thành tiếng, “Em căm ghét anh!”.
Anh và cô như hai con người ở hai thế giới khác biệt, đày đọa nhau. Anh không hiểu vì sao càng lúc anh càng ít nhận được cảm xúc nơi cô, mặc dù anh luôn cố gắng. Còn cô, cũng không hiểu nổi mình, sao không thể yêu anh như lúc đầu, chẳng phải người ta nói tình cảm vợ chồng nó sâu sắc hơn cả tình yêu ban đầu sao, mà cô có được là vợ đâu chứ?
Cô từng đứng ngẩn ngơ nhìn hai vợ chồng người ta đi mua sắm đồ dùng gia đình, cô ước ngay giây phút đó, anh bên cạnh cô, mua thứ gì đó cho cô, mua bất cứ thứ gì cũng được, miễn là cùng nhau. Cảm giác này như lúc cô vứt cây búa xuống đất rồi ngồi bật khóc khi không thể đóng được cây đinh trên tường để treo tranh của con trai khi Bin rời trường mẫu giáo.
Cô đẹp, cô biết là mình đẹp mà, và cô từng cố tình chạm thử vào tay một người đồng nghiệp nam, người ấy rất thích cô, rồi rụt tay lại, bàn tay ấy không ấm áp như Lâm, không làm cô đỏ mặt, không che chở được cho cô khi bước qua đường…
Cô biết bao lần, trở về nhà, ôm Bin vào lòng và tự nói: “Mai biết đâu anh ấy sẽ về…”
Cô muốn mình như những người vợ khác, rất bình thường, anh lái xe ôm cũng được, anh bán hoa cũng được, anh làm gì cũng được, miễn là anh cho cô một cuộc sống như cô ao ước, sum vầy, quanh quẩn có nhau, cô được anh mang áo mưa đến nơi cô làm, anh đón con về trước và nấu cơm đợi cô vào ngày sinh nhật của mình, anh nằm đọc báo lúc cô dọn dẹp cũng được… Miễn là…
Cô giữ chặt nỗi cô độc đó trong lòng mình, không tâm sự với bất kì ai, có lúc khi Bin ngủ rồi, cô lại ngồi trên bục cửa sổ và nghĩ, liệu có phải cô thất vọng về Lâm, anh ấy không cho cô một cuộc sống vợ chồng như mơ tưởng. Không! Lâm yêu cô, anh ấy chưa bao giờ hết yêu cô, những phút giây trở về dẫu vội vàng, vụng về thì anh ấy cũng luôn cố gắng để làm cô vui và chăm sóc cu Bin chu đáo.
Cô lãnh cảm, cô hết yêu Lâm? Cũng không. Lâm trong trái tim cô sâu sắc như hồi ức, làm sao cô hết yêu anh ấy được.
Cô khát khao. Một khát khao bị dồn nén, bị vắt kiệt thành khô cạn, chán chường.
Không thể khác được, Lâm là một người lính, khi yêu thì tình yêu không gắn với trách nhiệm, đơn giản chỉ là yêu thôi, nhưng lấy nhau rồi thì tình yêu của anh chưa đủ có thể giữ Mai và giữ gìn tình yêu nơi cô. Cô cần sự hiện diện của anh, bằng xương thịt, bằng cảm xúc, và cả thể xác. Cô không nhìn lên bầu trời để nghĩ về anh nữa, vì cô phải chăm con và vì nếu nhìn lên nơi ấy cô sẽ lại khao khát được trở về thời con gái, chỉ có yêu thôi, để có thể nghĩ về anh vẹn nguyên, lung linh và lãng mạn. Ở cái thời con gái xa xôi ấy, anh không gắn với những lo toan, vất vả của cô, anh không chập chờn trong những giấc ngủ cô độc của cô, và chắc chắn anh sẽ không xuất hiện với ánh mắt đầy nghi hoặc vào một buổi sớm buồn bã lạnh lẽo như buổi sáng hôm ấy.
***
Anh trở lại đơn vị, cô trở lại với cuộc sống của mình, mỗi người một nỗi đau.
Lâm nghĩ rất nhiều về anh. Anh sắp xếp công việc rồi đưa đơn xin nghỉ phép một tháng để giải quyết việc gia đình…
***
Lâu lắm rồi Mai lại gặp bác đưa thư, bác nheo mắt cười hiền hậu:
- Ây chà, thư hẹn hò đây, tôi mách lại với chú Lâm đấy nhé!
Cô mở thư ra, phong thư màu tím nhạt, chỉ duy nhất một lời hẹn hò, như lời bác đưa thư nói, “…Anh sẽ lại cố tình gạt chân ra, rồi ôm em một lần nữa không rời…”.