NGUYỄN LÂM CÚC
Lãng du
Mỗi người mang một đại dương
Biển lòng chất ngất sóng
Tĩnh lặng – tĩnh lặng
Lãng du cùng một cánh buồm.
Bâng khuâng
Người đi người đứng trông theo
Cách nhau chỉ một chữ yêu ngập ngừng
Nửa muốn nói – nửa bảo đừng
Bâng khuâng nghiêng cả một vùng ước mơ.
Chiều
Ngả lưng xuống cỏ nhìn mây
Cánh diều chở tuổi thơ ngây nhuộm vàng
Nhâm nhi một ngọn cỏ hoang
Nghe lưng chạm đến nồng nàn đất quê.