LÊ NHƯ NAM
Tháng tám có những ngày dang dở cả nắng mưa
Chiếc lá bay lặng thầm trong giông gió
Ai vẫn vá áng mây thành chiếc áo tàng hình trắng xóa
Chạm vào thiết tha cô đơn...?
Có một ngày tháng tám rất xa xôi
Hát nghêu ngao cùng ra - đi - ô rỉ sét
Chiếc cửa sổ nhà bên nghìn ngày im ỉm đóng
Bỗng lật tung khi nỗi nhớ tràn về.
Ta lang thang cùng tháng tám đầy vết sẹo thời gian
Và tựa vào bâng khuâng xa lạ
Bởi chẳng có ai nâng niu quá khứ bên ly trà người già ngồi phía cửa
Nên nhặt nhạnh lại từng kí ức mong manh!
Tháng tám có thể đang khóc giữa bao chuyến du hành
Những vì sao lâu rồi không tỏa sáng
Như bàn tay chẳng bao giờ níu giữ được chiếc lá
Úa tàn trong khắc khoải mùa thu...!