Về nơi hạnh phúc và bình yên

17/12/2023 20:56
199

Truyện ngắn của ĐOÀN TÚ UYÊN


Có cô bé ôm chú mèo béo ngồi bên khung cửa sổ, lặng lẽ hứng trọn cái gió mùa thu tươi mát của đất trời. Làn gió kéo em lạc vào những ước nguyện của tuổi mộng mơ. Em miên man trong dòng tưởng tượng với những bộ quần áo xinh đẹp, mic cầm trên tay, em dẫn đầu đoàn người đến những vùng đất mới. Giọng em cất lên giới thiệu về những địa danh mà họ đặt chân đến. Từ thực tại đi vào giấc mơ, em vẫn luôn ước mong mình có thể trở thành một hướng dẫn viên du lịch, ngao du khắp đất trời. Trong làn gió mùa thu kéo theo bao hương hoa, chú mèo vẫn nằm ngoan trên đùi, cô bé dường như đang hóa thân thành nàng Alice đi lạc trong xứ sở thần tiên của riêng mình. Thời gian cứ thế trôi qua, em vẫn mộng mơ đi đến những mảnh đất diệu kì với sứ mệnh dẫn dắt những đoàn người. Mãi cho đến khi Bâu - con mèo nhảy vọt khỏi chân, cất tiếng meo dài, em mới choàng thức giấc. Con Bâu chạy đến quấn quích dưới chân, mừng ba mẹ về. Tiếng của mẹ từ xa vọng lại:

   - Hiền ơi, nấu cơm chưa con? 

   - Con nấu xong hết rồi, ba mẹ vào ăn cơm.

   - Chắc con gái của ba là giỏi nhất vùng này luôn đấy!

   Tiếng cười của cả gia đình vang lên giữa trưa lộng gió.

   Từ khi mười tuổi, mẹ đã dạy Hiền nấu cơm, nấu những món ăn đơn giản. Năm nay, Hiền tròn mười hai, em gần như sành sỏi trong cái khoản nấu nướng, bếp núc này. Vì ba mẹ làm nông, hằng ngày phải ra vườn từ sớm, đến trưa trễ mới về nhà. Chiều lại làm đến muộn. Vì vậy mà Hiền trở thành đầu bếp chính của gia đình. Tuy vậy, Hiền lại học rất giỏi, em luôn cố gắng rất nhiều để chạm đến giấc mơ trở thành hướng dẫn viên du lịch. Ở quê Hiền, ít có đứa trẻ nào kiên nhẫn với con đường học tập. Không vì cái này cũng cái nọ, lại dở dang chuyện học hành. Hiền là một trong số những đứa thích học, vì thế mà ba mẹ vô cùng tự hào về em. 

 

   Thấm thoát cũng đã mười mấy năm trôi qua, cô bé Hiền ngày nào cũng đã chạm ngưỡng hai mươi bảy. Giờ đây, Hiền đã là một cô hướng dẫn viên du lịch dày dặn kinh nghiệm. Hiền vẫn luôn là cô gái vui vẻ, hoạt bát và giàu tình cảm như ngày nào, chỉ khác là giờ đây cô tấp nập với công việc, bận rộn tới mức không còn thời gian nghỉ ngơi. Cô mặc bộ đồng phục hướng dẫn viên, đưa đoàn khách của mình tìm hiểu, trải nghiệm ở nhiều tỉnh thành khác nhau. Trên dải đất hình chữ S, cô có lẽ đã đi qua gần hết. Cô đặc biệt thích những tỉnh vùng cao, khí hậu lạnh, và những em bé dân tộc thiểu số trông đáng yêu. Đôi khi, công việc chồng chất làm Hiền như muốn gục ngã, song, cô chưa từng có ý định bỏ cuộc. Hiền chưa từng nghĩ bản thân sẽ từ bỏ công việc từng là ước mơ lớn nhất của đời mình. Phần vì những nỗ lực không ngừng của cô là quá lớn, cô tự nhắc nhở bản thân phải luôn tiến lên. Phần vì những động viên của ba mẹ. Hiền luôn thầm biết ơn vì ba mẹ luôn là điểm tựa cho cô sau những ngày dài mệt mỏi.

   Chuyến đi đầu tiên trong sự nghiệp của mình, Hiền dẫn một đoàn người Sài Gòn đến Đà Lạt - “thành phố ngàn hoa”. Đà Lạt cách Bình Thuận - quê Hiền tầm 4 tiếng đi xe, “thành phố sương mù” không còn quá xa lạ với cô nữa. Nhưng sao lần này, Hiền thấy Đà Lạt mới mẻ quá. Phải chăng vì hôm nay, cô đến với Đà Lạt với một vai trò mới, có cả nhiệm vụ và trách nhiệm trên vai. Dù trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng bằng sự hài hước và vốn kiến thức sẵn có của mình, Hiền dễ dàng làm hài lòng những vị khách, ai cũng yêu quý cái năng lượng mà cô lan tỏa. Chuyến đi cũng thành công và năng lực của Hiền được đánh giá cao. Chẳng mấy chốc, cô được dẫn những đoàn khách với số lượng lớn hơn, những đoàn khách nước ngoài đến Việt Nam. Hiền hầu như đều hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình.

   Hiền được đến nơi mà cô vẫn luôn mong ước từ những ngày còn là học sinh cấp ba, Mộc Châu - Sơn La. Đó là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Sơn La, chưa bị khai phá bởi bàn tay con người. Thiên nhiên Mộc Châu làm Hiền choáng ngợp trước sự hung vĩ đầy thơ mộng. Lần nào cũng thế, đặt chân đến Mộc Châu, đoạn thơ của Quang Dũng cứ hiện lên trong tâm trí cô:

   “Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
   
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
   
Có nhớ dáng người trên độc mộc
   
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”.

   Châu Mộc có lẽ không phát triển về du lịch như những địa danh khác, các địa điểm du lịch ở đây thường cách rất xa nhau nên di chuyển khá lâu. Song, Hiền vẫn thấy Mộc Châu có sự quyến rũ và cuốn hút riêng biệt bởi sự mộc mạc, hùng vĩ tựa những trang thơ, còn đọng lại bao dấu chân cách mạng. Bằng tình yêu thương đặc biệt đối với nơi đây, Hiền đã đưa nàng thơ Châu Mộc, người chiến sĩ Châu Mộc đến gần hơn với tâm hồn những lữ khách phương xa.

   Cứ mỗi chuyến đi như thế, Hiền luôn chụp lại thật nhiều cảnh. Khi công việc xong xuôi, Hiền sẽ gọi về cho ba mẹ, gửi ảnh đã chụp cùng với những câu chuyện trải nghiệm đầy thú vị của cô. Ba mẹ Hiền luôn tự hào về đứa con gái này. Chưa bao giờ họ phàn nàn hay buồn lòng. Mỗi lần Hiền gọi về, dù đã trễ nhưng mẹ vẫn luôn bắt máy, miệng cười tươi gọi ba dậy trò chuyện cùng con gái cưng. Đối với Hiền, gia đình chính là điểm tựa vững chắc cho cô trên con đường thực hiện ước mơ của mình. Công việc của cô vất vả, nhưng cô yêu nó, yêu những gì cô đang làm. Ba mẹ cô đều hiểu và ủng hộ quyết định của cô. Hiền chưa có ý định lập gia đình, ba mẹ cô cũng không thắc mắc, không thúc giục. 

   - Ông ơi, dậy con Hiền nó gọi nè. 

   - Giờ mới xong việc hả con gái?

   - Mệt mà vui lắm ba mẹ, nay con dẫn đoàn đi Hà Nội, có một cô lớn tuổi rất quý con.

   Niềm vui cuối ngày xóa tan bao mệt mỏi của Hiền. Ba mẹ luôn cho cô cảm giác an tâm hơn bao giờ.

   Xuân, hạ, thu, đông cứ thế trôi qua, Hiền tất bật với những đoàn khách du lịch mà rất ít cơ hội về nhà, cô luôn thầm biết ơn vì ba mẹ hiểu cho cô.  

   “Hiền ơi, cuối tuần này dẫn đoàn khách nước ngoài đi Ninh Thuận nha em.”

   Công việc cứ đều đặn, chẳng khi nào Hiền được nghỉ ngơi trọn vẹn. Vừa xong chuyến đi Hà Nội, giờ cô lại phải chuẩn bị cho chuyến đi Ninh Thuận. Con đường từ Sài Gòn qua Ninh Thuận đi ngang qua Bình Thuận quê Hiền. Để tránh làm khách du lịch của mình nhàm chán, Hiền kể những câu chuyện tếu lâm mà cô đã nghĩ ra, khi thì thuyết trình về tên những con đường, giới thiệu những địa điểm mà mai đoàn sẽ đến.

   Chuyến xe bắt đầu từ chiều cho đến khi trời tối mịt. Mọi người dần chìm vào cơn buồn ngủ, bỗng có một khúc đường bừng sáng thu hút sự chú ý của mọi người trên xe, và cả Hiền nữa. Cô nhận ra mình đang ngang qua Bình Thuận, những vườn thanh long đang mùa chong đèn, đẹp đẽ diệu kì. Hiền thoáng ngẩn ngơ ngắm nhìn. Đã rất lâu rồi Hiền chưa về nhà, cũng rất lâu rồi Hiền chưa được thấy khung cảnh này. Dòng hồi ức kéo tay cô chạy ngược về quá khứ và dừng lại khi còn là một đứa bé. Cô nhớ mình đã từng đi theo mẹ ra vườn, xem ba mẹ làm cỏ, vuốt tai, trùm bông,...Nhớ nhất là những hôm cố thức đến khuya để được thấy vườn thanh long chông đèn sáng bừng cả vùng trời.

   - Mấy giờ mình mới thắp đèn trong vườn vậy ba?

   - Mười giờ, con gái.

   - Nếu con ngủ quên thì ba mẹ nhớ gọi con dậy nha.

   Lần đầu tiên trong đời Hiền thấy con đường quê sáng lên bởi những ngọn đèn trong vườn. Hiền háo hức như đêm giao thừa. Ở quê ngày ấy vẫn chưa có đèn đường, chỉ có ánh đèn hắt ra từ những mái nhà thưa thớt xung quanh. Khu nào ít nhà, nhiều vườn thì tuyệt nhiên chìm hẳn trong màn tối hiu hắt. Trẻ con cũng vì thế mà đi ngủ sớm. Như thường lệ, cứ hơn 8 giờ, Hiền đánh răng và bắt đầu rơi vào cơn buồn ngủ. Đối với một đứa nhóc, niềm vui chỉ được tìm thấy khi trời vẫn còn sáng. Ấy vậy mà, khi vườn thanh long trong xóm nhỏ được thắp sáng, Hiền đã vui sướng và rạo rực biết bao. Lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ ánh sáng rực rỡ như thế, đẹp đẽ như thế, vực dậy cả một làng quê đang ngủ. Con đường quen trông đáng sợ, đen tối và mù mịt thường ngày cũng vì thế mà hóa tươi sáng và thú vị hơn trong mắt cô bé Hiền.

   Khung cảnh trước mắt gợi lại những bồi hồi đã in đậm trong trái tim và khối óc của cô từ những ngày tấm bé, mãi cho đến khi công việc xô bồ làm nhòe đi vùng ký ức tuyệt đẹp. Trong bất giác, Hiền miễn cười, một cảm giác khó tả bắt đầu nhen nhóm trong cô.

   Dừng chân ở Ninh Thuận khi trời cũng dần sáng, Hiền xếp hành lý vào phòng, nghỉ ngơi một chút để sáng mai bắt đầu công việc. Hiền dần chìm vào giấc ngủ với cơ thể đã mỏi nhừ sau một chuyến xe dài. 

   “Địa điểm đầu tiên là Đồng cừu An Hòa, mọi người đã sẵn sàng chưa ạ?”

   Vẫn tinh thần sôi động đó dẫn dắt đoàn khách du lịch thăm quan Ninh Thuận, chuyến đi 2 ngày 1 đêm tuy ngắn nhưng cũng đầy ắp niềm vui và kỉ niệm. Đặc biệt đối với Hiền, từ khoảnh khắc đi ngang qua địa phận tỉnh Bình Thuận quê nhà, bắt gặp những con đường bừng sáng trong đêm, trong lòng cô đã bắt đầu có nhiều nỗi niềm. 

   Chuyến đi cũng kết thúc, Hiền trở về Sài Gòn, cô không gọi cho ba mẹ như những lần trước, cô sợ sự mệt mỏi trên khuôn mặt làm ba mẹ lo lắng. Hiền mở camera ở nhà, cô muốn xem ba mẹ đang làm gì. Đập vào mắt cô là bữa cơm đơn sơ có hai vợ chồng già ngồi trên manh chiếu. Phút chốc, Hiền cảm nhận được cái cô đơn ngập tràn phía bên kia màn hình camera, tràn ra và bao phủ cả căn phòng của cô. Căn nhà khi không đủ thành viên sẽ trống vắng như thế ư? Hiền chưa từng hình dung đến cảm giác của ba mẹ khi nhà thiếu đi một đứa con gái lâu ngày chưa chịu về. Nụ cười của ba mẹ mỗi lần Hiền gọi về luôn cho cô cảm giác an tâm và tin tưởng tuyệt đối. Nụ cười ấy giúp cô có thêm sức mạnh để cố gắng hơn trong cuộc sống, trong công việc. Song, nụ cười ấy có thật là những cảm xúc từ tận bên trong của ba mẹ? Hay chỉ đơn thuần là nụ cười để che đậy bao ngày ngóng trông. Hiền thấy mình sao đáng trách. Sao vô tâm quá. 

   Hôm sau, lên công ty, Hiền nộp đơn xin nghỉ phép. 

   - Alo mẹ ơi, chiều con về, chắc tầm tối là tới nơi nhé, ba mẹ ra đón con.

   - Ngày gì mà được nghỉ về nhà thế con?

   - Ha ha, con nhớ nhà nên về.

   - Tối nay Hiền nó về nè ông.

   - Hiền về hả con, ở nhà lâu không?

   - Dạ, con nghỉ phép 5 ngày.

   Hiền nhìn thấy khuôn mặt ba mẹ rạng ngời, nụ cười cũng không giống lúc cô luyên thuyên kể về những chuyến đi. Cô biết ba mẹ cô hạnh phúc khi cô về nhà. Điều đó càng làm Hiền áy náy hơn. “Đã bao lâu rồi mình chẳng còn thấy nhớ nhà nữa?”. Câu hỏi cứ ẩn hiện trong suy nghĩ của Hiền. Đã từ lâu Hiền gọi về cho ba mẹ như một nghĩa vụ để ba mẹ yên tâm, và cũng để xoa dịu bản thân cô sau những ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng cô chưa từng đặt mình vào vị trí của ba mẹ để nhận ra sau những cuộc trò chuyện qua điện thoại ấy, ba mẹ đã nhớ cô rất nhiều. Đối với Hiền, công việc chiếm toàn bộ thời gian, không còn chỗ cho nỗi nhớ. Để rồi khi nó quay lại, con người ta không còn kiểm soát được nữa. 

   Hiền thấy thèm ăn cơm cùng gia đình, thèm được nằm giữa ba mẹ ngủ một giấc say. Cô thèm được thấy những chiếc “lồng đèn đỏ” treo trên tàu cây đầy gai, hay những con đường rực rỡ ánh đèn trong đêm. Trên chuyến xe trở về Bình Thuận, Hiền bồi hồi đến khó tả. Cô đã đi bao nhiêu chuyến xe, đến biết bao tỉnh thành trên dải đất hình chữ S này, nhưng khi trở về với nơi thân thuộc nhất, gần gũi nhất, cô lại thấy xúc động hơn bất cứ nơi đâu. Cô biết, chuyến xe này chở cô đến nơi có hạnh phúc và bình yên.