Ông ấy là bố con

17/12/2023 00:00
142

Kịch ngắn: ĐINH ĐÌNH CHIẾN


   NHÂN VẬT:
   Hùng: Chồng cô Thanh
   Thanh: Cô giáo. Vợ Hùng.
   Xuân: Học sinh lớp 12. Con gái của Thanh và Hùng.
   2 cô giáo: Hạnh, Hiền.

*

   Mở màn: Nhà cô giáo, một bộ bàn ghế trên có sách vở. Thanh đang soi gương, bôi dầu lên vết thâm tím ở mắt trái. Có tiếng gọi bên ngoài.

   Tiếng gọi:  Thanh ơi, có nhà không?

   Thanh: (Vội vàng dọn mấy thứ rồi bước ra cửa)  Ai gọi đó. Tiếng ai như tiếng chị Hạnh (2 người bạn bước vào).

   Cô Hạnh: Mình đây. Nghe tin em ốm bọn chị đến thăm. Em ốm sao?

   Thanh: Em chào chị, chào cô Hiền. 

   Cô Hiền: Sao mắt chị thâm tím thế kia?

   Thanh: Chị bất cẩn. Hôm trước vào nhà tắm. Cái cần nóng lạnh hơi cao mấy lần đi dép thì không sao. Lần này đi chân đất với tay trượt chân ngã đập mặt vào cạnh lavabo. Tưởng nhẹ ai dè hôm sau nó sưng tím. Chị xin nghỉ mấy hôm.

   Cô Hiền: Vào nhà tắm dễ bị ngã lắm. Em cũng suýt ngã mấy lần. May chứ nếu đập đầu xuống thì nguy.

   Cô Hạnh:  Em đỡ nhiều chưa?

   Thanh: Giờ thì không đau chỉ còn vệt tím này thôi. Chắc khoảng hai, ba hôm nó hết.

   Cô Hạnh: Em lấy trứng gà hấp cơm đang nóng gói vào cái khăn lăn vào vết tím nó hút hết máu bầm. Nhanh khỏi.

   Thanh: Dạ, cũng đang làm.

   Cô Hạnh: Chị hỏi này nhà có chuyện gì không mà chị thấy con bé Xuân nó buồn buồn.

   Thanh: Không gì đâu chị. Mọi việc cũng bình thường.

   Cô Hạnh: Hôm qua gặp cháu chị hỏi em ốm thế nào thấy nó ấp a ấp úng.

   Thanh: Không gì đâu chị.

   Cô Hạnh: Có chuyện gì nên chia sẻ với chi em nhé. Em xem lại tinh thần cháu Xuân. Tranh thủ ghé thăm, có ít trái cây gửi em. Giờ trưa rồi bọn chị về.

   Cô Hiền: Hôm sau bọn em tới mời chị đi café nhé.

   Thanh: Dạ chị về. Chị cảm ơn cô Hiền nhé. (Cùng lúc Xuân đi học về)

   Xuân: Con chào các cô ạ!

   Cô Hiền: Ai chà con gái mẹ Thanh càng lớn càng xinh. Lớp 12 rồi phải không con?

   Xuân: Vâng ạ!

   Cô Hạnh: Bây giờ các cô về. Chăm sóc mẹ tốt nha con.

   Xuân: Dạ. Con chào cô… (các cô giáo ra)

   Xuân: (Xuân đến bên mẹ vô tình thấy vết tím ở tay) Mẹ. Tay mẹ (Xuân cầm tay mẹ bị đau) sao nữa đây. Bố lại đánh mẹ à?

   Thanh: Không, không phải…

   Xuân: Mẹ còn giấu. Cái gì đây. Cánh tay thâm tím thế này. (Ôm mẹ) Tại sao nhà mình lại ra nông nỗi này hở mẹ. Tại sao bố ruồng bỏ mẹ con mình.

   Thanh: Lỗi tại mẹ.

   Xuân: Mẹ lại cam chịu, cứ nhận lỗi tại mình. Tại sao mẹ cứ để bố đánh. Cứ vài ba bữa là một trận đòn.

   Thanh: Chắc tại cái số của mẹ. Có lẽ là vì mẹ không sinh được cho bố một đứa con trai…

   Xuân: Sao cứ lấy chuyện con trai, con gái ra để làm cái cớ mà hắt hủi vợ con. Mấy lần bố đánh mẹ, con chạy đi báo các cô chú trong thôn mẹ cản lại không cho đi. Mẹ nói mẹ sợ mọi người biết sẽ ảnh hưởng đến nhà trường. Mẹ còn cấm cản con không được nói cho ai biết mẹ bị đánh vì mẹ là giáo viên, mẹ xấu hổ với mọi người. Làm sao mẹ có thể đứng trên bục giảng. Sao thế, giáo viên không phải là con người hả mẹ. Không lẽ giáo viên không được quyền bảo vệ mình. Cứ thế mà nhẫn nhục im lặng. Muốn bảo vệ thanh danh của trường, của ngành giáo thì trước tiên mẹ phải bảo vệ chính bản thân mình trước đã.

   Thanh: Con ơi! Còn có một lý do khác mà mẹ cam lòng chọn cuộc sống này. mẹ cố chịu đựng vì ông ấy là bố con.

   Xuân: Bố có người khác ở bên ngoài. Bố càng thường xuyên đánh mẹ. Nhiều lúc con thấy mẹ lén xức dầu vào những vết thương. Mẹ bị đánh bầm mắt trái, đi đâu mẹ cũng phân bua là bị ngã, vấp vào cạnh bàn. Sao thế mẹ. Không lẽ cả đời mẹ cứ đi phân trần như thế? (Khóc) Rồi mỗi lần về nhà bố mượn rượu say đánh mẹ. Bây giờ đòi ly hôn, sao mẹ không kí đơn đi.

   Thanh: (Khóc, đau đớn ngồi sụp xuống) Con ơi, mẹ không thể. Mẹ muốn giữ lại một gia đình. Mẹ muốn giữ nó cho con. Mẹ sợ người ta nói con không có cha. Mẹ sợ cái gia đình này tan nát.

   Xuân: Con không cần, con không muốn sống trong cái gia đình như thế này. Giữ nó mà làm gì khi mẹ bị đối xử tệ bạc hàng ngày… Ly hôn đi mẹ. Như thế giải phóng cho cả hai người.

   Thanh: Giải phóng ư con. Chuyện vợ chồng đâu dễ nói 2 từ giải phóng. Đó là cái cớ để người ta biện hộ ly hôn. Bố mẹ đã sống với nhau gần 20 năm. Đã có thời gian rất hạnh phúc, nhất là khi sinh ra con bố đã nắm tay mẹ cảm ơn và khóc…

   Xuân: (Đến bên ôm mẹ) Mẹ, sao bây giờ lại ra thế này hở mẹ…Con thương mẹ quá… (đứng lên). Giá như mẹ mạnh mẽ hơn, mẹ báo người có thẩm quyền về việc bạo hành của bố thì nhà ta đâu có tan nát thế này…

   Thanh: Một năm, một năm về trước, bố con đâu có thế này…Hi vọng chờ một thời gian con ạ, mẹ nghĩ thế. Nhà ta sẽ lại như xưa.

   Xuân: Mẹ hi vọng gì nữa. Con biết mẹ vì con, vì thanh danh nghề giáo mà chịu đựng. Tình yêu đã đến mức cực đoan. Sự vị tha tận cùng trên bục giảng biến mẹ thành bạc nhược. Mẹ hi vọng cái gì. Đã hết rồi mẹ ơi (Khóc òa) hết rồi.

   Thanh: (Hoảng hốt) Con nói cái gì. Hết là hết thế nào.

   Xuân: Một gia đình hở mẹ. Một gia đình mà con gái bắt đầu cảm thấy căm ghét bố mình và con…con ghét cả mẹ (khóc lớn). Mẹ ơi con đau, đau lắm mẹ ơi! Con sẽ sống làm sao đây với cái tâm trạng này hở mẹ…

   Thanh: Con (Kêu thất thanh) Không được nghĩ quẩn. Mẹ lạy con, mẹ chỉ có một mình con. Nếu con có mệnh hệ gì làm sao mẹ sống nổi.

   Xuân: Mẹ!

   Thanh: Chỉ còn hơn tháng nữa con gái mẹ sẽ thi tốt nghiệp phổ thông… (quỳ sụp xuống khóc) Làm thế nào đây con. Còn 12 ngày nữa con sinh nhật tuổi 18. Đừng con ơi! Con mà làm sao mẹ chết mất.

   (Người chồng đứng ở cửa nghe chuyện rồi bước vào với bộ mặt căng thẳng ngồi vào ghế)

   Hùng: Hai mẹ con làm sao thế? Khóc lóc cái gì. Nhà có tang hả. (Đến bàn rót nước uống một hơi) Còn cô, có kí đơn không?

   Thanh: Anh muốn bắt em làm gì cũng được nhưng đừng bắt em ly hôn.

   Hùng: Tôi nói có kí không?

   Thanh: Chúng ta từng rất hạnh phúc mà anh. Em có gì không phải với anh ngoài việc không sinh cho anh một đứa con trai. Anh làm ơn đi.

   Hùng: Không lôi thôi dài dòng. Cô có thể sống với người mà không còn yêu cô nữa không? Tôi hỏi có sống được không. Cô kí không?

   Thanh: Em không kí.

   Hùng: Là giáo viên sao cô chậm hiểu thế. Tôi không muốn sống với cô nữa. Nói bao nhiêu lần rồi khi tôi còn bình tĩnh. Có kí không?

   Thanh: Anh có thể ra ngoài theo ai kệ anh. Về nhà, anh để mẹ con em yên là được.

   Xuân: Bố? Bố muốn có một đứa con trai mà bỏ mẹ con con. Vậy con là cái gì của bố. (quay sang mẹ). Mẹ! Con không thể chịu nổi cách giải quyết của mẹ. Mẹ kí đi.

   Hùng: Đấy, con nó không chịu nổi tôi thì cô cứ gì phải giữ. Nói lần này nữa, kí không?

   Thanh: Không!

   Hùng: Ngoan cố hả? Tôi không kiên trì được đâu đấy. Đừng để tôi động tay, động chân trước mặt con gái.

   Thanh: Em đã nói anh làm gì em cũng được, nhưng đừng bắt em ly hôn.

   Hùng: Nói không chịu nghe. Nếu không kí, tao giết.

   (Xuân không chịu nổi)

   Xuân:  Bố, bố đừng đánh mẹ nữa.

   Hùng: Tao đánh cho chừa cái thói ngoan cố. (Tiến về phía vợ). Mẹ kiếp, cho mày chết này.

   Thanh: Anh là người vô lí. Sao anh cứ đánh tôi?

   Xuân:  Sao bố đánh mẹ hoài thế. Bố ác lắm.

   Hùng: Ác này, ác này. Đánh cho nó biết.

   Xuân: Ông là người độc ác.

   Hùng: Mẹ mày dạy mày nói với bố thế à. Đồ hỗn láo. (Tát con gái 1 cái)

   Thanh: Anh điên mất rồi, sao anh đánh con. Có giỏi anh đánh tôi đi. Đừng động đến con.

   Hùng: Mày dạy con thế hả? (xông lại định đánh vợ)

   Xuân: Bố ác lắm. (đứng chắn giữa bố và mẹ) 

   Thanh:  Con, đừng con ơi. (đứng chắn giữa 2 người)

   Xuân: Mẹ tránh ra. (Gạt mẹ sang một bên) – Bố định làm gì mẹ? Bố chết đi, chết đi. (Xuân xô mạnh. Người bố mất đà té đập đầu vào cái ghế, cái ghế đồ ập xuống. Tiếng người mẹ thất thanh)

   Hùng: Mày, mày định giết bố mày hả…

   Thanh: (la thất thanh) - Trời ơi!... Con ơi! Ông ấy là bố con.

   Xuân: Bố hở mẹ. (hét to) Con không muốn có người bố như thế. Con không muốn có gia đình thế này. Con ghét bố, con ghét mẹ. (khóc, chạy ra khỏi nhà)

   Thanh: Con…Xuân… Con ơi. Con định đi đâu. Mẹ đã sai, mẹ sai. Mẹ xin lỗi đã để con sống trong cái gia đình địa ngục này…Còn anh, anh thấy chưa. Anh đang phá nát gia đình này. Con mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết anh… Được rồi tôi sẽ kí, tôi kí. (Chạy ra) Xuân Ơi…

   (Người chồng loạng choạng đứng lên, khuôn mặt thất thần nhìn xung quanh…)

   Tiếng vọng: Bố ác lắm. Bố chết đi, chết đi… (bộ mặt đau đớn)

   - Bố hả mẹ. Con không muốn có người bố như thế. Con không muốn có một gia đình thế này…

   - Con ghét bố, con ghét mẹ.

   - Anh đang phá nát cái gia đình này… Con mà xảy ra chuyện gì tôi giết anh…Được rồi tôi sẽ kí…

   Hùng: Đừng, đừng làm điều gì dại dột nha con…

   (Đầu gục xuống) …      

Hạ màn.