Giáp mặt

23/01/2024 00:00
187

Tiểu phẩm: THÁI PHỤ


NHÂN VẬT:

Hoài: Nhân viên y tá.
Phương: Nhân viên y tá.
Tú: Người yêu Phương.
Ông Tuấn: Ba của Tú.
Bà Tư Ú: Người đi khám bệnh.
Tân: Người yêu Hoài.

   Mở màn: Hoài và Phương xuất hiện ở hai không gian khác nhau trên Sân khấu. Họ nói chuyện với nhau qua điện thoại

   Hoài: - A lô tôi nghe…Ai đó, Phương hả?

   Phương: Ừ, tao đây. Có việc đột xuất, sáng nay tao phải đưa bà cụ về Hàm Tân thăm ông cậu ở ngoài quê mới vô. Mai cậu phải về lại ngoải rồi. Mày giúp trực hộ tao sáng nay nhé, bữa sau tao bù lại.

   Hoài: Nhưng mà lỡ chị Năm đi kiểm tra không thấy mày thì tao trả lời làm sao? Đầu năm mà xui xẻo là mạt luôn cả năm đó.

   Phương: Yên tâm, chính chị ấy gợi ý cho tao nhờ mày đó chứ. Điều quan trọng là mày có giúp được tao không?

   Hoài: Ô kê, nhưng nhớ là đầu giờ chiều phải có mặt đó. Lão người yêu tao vừa gọi điện báo sáng nay về thăm đấy.

   Phương: Vậy hả? Thôi, cảm ơn mày, tao đi đây.

   Hoài: Nỡm ạ, ơn với huệ! (Cả hai cúp máy rồi đi vào hai hướng khác nhau. Từ một hướng khác, Tú hai tay xách hai giỏ quà khệ nệ bước vào. Theo sau là ông Tuấn - ba của Tú)

   Tú: Ba lại đằng quán kia uống nước chờ con chút xíu. Con đẩy nó lại chỗ thằng bạn quen. Sửa xong, con quay lại đón ba đi luôn.

   Ông Tuấn: (Càm ràm) Xe cộ gì mà cọc cà cọc cạch, mới đi được mấy cây số đã đòi tiền rồi. “Chớ đi mùng bảy, chớ về mùng ba”. Tao đã cản rồi, mà còn…

   Tú: Nhưng mà ba cứ giục con!

   Tuấn: Tao giục là nhắc mày, chứ tao có biểu mày tha tao đi vào cái ngày nặng vía này đâu. Thôi, đừng lý sự nữa. Lẹ lên, tao chờ.

   Tú: (Dúi giỏ quà vào tay ông Tuấn) Dạ, con đi nghe ba!

   Ông Tuấn: (Sực nhớ) À mà này Tú.

   Tú: Gì đó ba?

   Ông Tuấn: Từ đây đến chỗ con Phương làm việc còn xa nữa không?

   Tú: Dạ, chừng non cây số nữa thôi ba ạ!

   Ông Tuấn: Nó làm việc tầng dưới hay tầng trên, khoa gì, phòng số mấy?

   Tú: Dạ, cô ấy làm việc ở tầng dưới, khoa ngoại, phòng số 3 ạ!

   Ông Tuấn: (Nhẩm) Tầng dưới, khoa ngoại, phòng số 3…Nhưng lỡ…?

   Tú: Dạ hôm nay là ca trực của Phương, cô vừa gọi điện cho con chiều hôm qua.

   Ông Tuấn: Thôi được rồi, đi đi. (Tú dạ rồi vụt đi. Ông Tuấn lưỡng lự định ghé vào quán, nhưng nghĩ sao ông quyết định đi về hướng bệnh viện. Vừa đi vừa lẩm bẩm - “Phòng số 3, khoa ngoại, tầng…”.

   Đèn tắt, rồi sáng lại. Tại phòng khám số 3, khoa ngoại. Ông Tuấn khệ nệ hai giỏ quà vào, vừa quan sát sau khi kiểm tra đúng số phòng, có nhân viên đang làm việc…mới yên tâm lại ghế ngồi đợi. Nhưng chỉ được một lát, ông lại đứng dậy đến sau lưng mấy bệnh nhân, nhón người nhìn vào bàn làm việc để nhìn mặt con dâu. Cũng đúng lúc Hoài từ trong mở cửa bước ra, tay cầm tập giấy kêu tên các bệnh nhân. Ông Tuấn rướn tới, nhìn chằm chằm vào mặt Hoài)

   Hoài: Dạ, bác tên gì ạ!

   Ông Tuấn: (Bối rối) À…ờ…bác tên là ba…ba của “Nó”.

   Hoài: Dạ, ba của ai ạ?

   Ông Tuấn: Ờ ba của…(Sau khi quan sát, nhìn thấy hàng chữ có tên Phương trên ngực áo Hoài) Đây là phòng khám số 3, khoa ngoại ?

   Hoài: Dạ đúng rồi, thưa bác!

   Ông Tuấn: (Vẻ yên tâm, xua xua hai tay) Ờ…ờ…không có chi. Cháu cứ tự nhiên, cứ làm việc đi. Chút xíu nữa “Nó” đến, bác cháu ta sẽ nói chuyện. (Quay lại ghế tìm chỗ ngồi thì dẫm phải chân bà Tư Ú- người đi khám bệnh)

   Tư Ú: (Ôm chân, ré lên) Ôi cha mẹ, Diêm vương hà bá ơi, nát cái chân ché của tôi rồi! (Ông Tuấn vội nhấc chân mình lên. Tư Ú được nước) Nè, đây là nhà của ông hay sao mà con cà con kê, vòng vo tam quốc vậy hả? Không thấy mọi người đang chờ đây à? Da…dái ông đâu?

   Ông Tuấn: (Ngơ ngác) Bà hỏi cái gì của tôi?

   Tư Ú: Tôi hỏi ông, đi khám bệnh thì da…dái ông đâu? (Chìa quyển sổ y bạ ra trước mặt ông Tuấn) Cái dái này nè.

   Ông Tuấn: (Mọi người cười. Ông Tuấn vẫn thật thà) Tôi có bệnh đau gì đâu mà phải mang cái đó?

   Tư Ú: Vậy ông đến đây để làm gì hả?

   Ông Tuấn: Đ..ể…để…

   Tư Ú: Trời ạ, vậy thì xê ra cho người ta nhờ! (Gạt Ông Tuấn ra, tiến lên, với Hoài) Nè cháu, coi giùm cái sổ của cô, sao lâu tới lượt vậy? Xếp hàng cả tiếng đồng hồ rồi.

   Hoài: Cô tên là gì?

   Tư Ú: Tạ Thị Kim Tư. Mọi người thường gọi thân mật là Tư Ú.

   Hoài: Dạ, để cháu coi. À, đây rồi. Ủa mà sao cô nộp giấy ở đây? Ai chỉ cho cô vậy?

   Tư Ú: Mà sao hả cháu?

   Hoài: Cô đi khám mắt phải không?

   Tư Ú: Ừ đúng rồi, cô bị…bị lẹo, sưng tấy lên cả đây này.

   Hoài: Dạ, cháu thấy rồi, nhưng cô đi lộn phòng rồi, khoa mắt ở đằng kia kìa.

   Tư Ú: Há, trời đất, vậy mà cô cứ tưởng… (Lật đật đi)

   Ông Tuấn: Ha ha. Bị lẹo mắt là đúng rồi (Cầm sổ y bạ của Tư Ú, gọi ): Này, này, còn cái da…dái của bà đây này. (Tư Ú giật quyển sổ trên tay Ông Tuấn, nguýt một cái, rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Ông Tuấn nhìn theo, châm chọc) Ăn uống gì mà bự như con hà mã vậy không biết nữa?

   Tư Ú: (Quay lại, trả đũa) Thây kệ người ta. Còn hơn cái loại đàn ông như cái ống thổi lửa, bộ tướng lều khều tựa con hươu cao cổ ở châu Phi.

   Ông Tuấn: (Nhìn theo, cười sảng khoái. Đoạn quay lại với Hoài): Hì…hì…Bác ở trỏng mới ra, gần tới đây thì xe bị hư. “Nó” đang đi sửa, chút xíu nữa “Nó” cũng tới đây đó.

   Hoài: (Khó hiểu) Bác biểu ai tới đây ạ!

   Ông Tuấn: Hì, hì.. thì “Nó” chứ còn ai nữa. Con trai của bác, bạn của cháu ấy. (Đưa hai giỏ quà) Cất giùm bác đi.

   Hoài: Dạ cất giùm bác là sao ạ?

   Ông Tuấn: Là của cháu, là quà của hai bác và của “Nó” gởi cho cháu.

   Hoài: Dạ thưa bác, thật sự cháu không hiểu?

   Ông Tuấn: Hì, hì…Không hiểu rồi sẽ hiểu, trước sau gì rồi cũng…thì coi như người nhà của bác vậy. Khách khí mà làm gì. Nào, cháu cất giùm bác đi.

   Hoài: (Miễn cưỡng) Dạ, cháu cất giùm bác thì được, chứ còn nhận thì…(Có tiếng chuông điện thoại. Hoài mở máy nghe và nói chuyện)

   Ông Tuấn: (Ngắm Hoài một lần nữa, rồi tấm tắc): Hì, hì.. Con cái nhà ai mà đẹp người, lại kỹ tính, kỹ nết quá chừng. Không như cái đám con gái choai choai ở cạnh xóm tôi- Cứ thấy của là tít cả mắt. Đứa đua đòi chưng diện phấn son, đứa chẳng chịu tu chí làm ăn, nuôi mộng làm giàu bằng con đường lấy chồng ngoại, tìm kiếm tỷ phú, đại gia…Hừm, sống mà làm cây tầm gởi thì còn ra cái thứ gì nữa chứ. Hì hì…thằng Tú nhà tôi tốt phước - lụt lịt vậy mà ngắm đâu được đó. (Quay lại định ngồi thì nhìn thấy Tân- người yêu của Hoài ôm một bó hoa từ ngoài vào. Tân nhẹ nhàng đến đặt bó hoa lên bàn làm việc của Hoài, rồi lén nấp sau lưng Ông Tuấn và “suỵt” ý nhờ ông đừng chỉ cho Hoài)

   Hoài: (Cúp máy, quay lại, thấy bó hoa, không rõ của ai, nên tìm kiếm. Cuối cùng bắt gặp Tân, đến túm áo lôi ra) Ông quỷ! Đến mà sao không gọi điện cho em?

   Tân: Vừa về tới nhà là anh lấy honda vọt thẳng đến đây. Còn thời gian đâu mà gọi.

   Hoài: Xí, làm bộ như nhớ người ta lắm.

   Tân: Sao không, với lại hôm nay là ngày đầu năm, mỗi chúng ta được trời ban thêm một tuổi - Trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và…yêu nhau hơn.

   Hoài: Thôi cha, tốt nghiệp khoa tán bao giờ vậy?

   Tân: Từ ngày anh có em! (Sực nhớ thấy Ông Tuấn, Tân đến chào, nhưng Ông Tuấn không ừ hử, mà còn đứng dậy đến ngồi một chỗ khác. Tân tế nhị): Mà thôi, em đang làm việc, mà anh cũng phải tranh thủ đi đưa quà cho nhà mấy đứa bạn. Cuối giờ anh quay lại đón em.

   Hoài: Nhớ đấy, trễ là em cho đi “tàu suốt” luôn đó.

   Tân: Còn lâu. À này (Giả vờ sực nhớ, dẫn Hoài ra nói nhỏ, bất ngờ hôn đánh chụt vào má Hoài, rồi bỏ chạy. Hoài không kịp phản ứng, sờ vào má tủm tỉm cười, rồi mang bó hoa đến cắm vào lọ, ngắm nghía, thưởng thức. Ông Tuấn nãy giờ đứng chứng kiến câu chuyện và tình cảm thắm thiết qua lại giữa hai người. Ông trố mắt ngớ ra, hết ngạc nhiên đến thất vọng, nhìn theo hướng Tân vừa đi)

   Ông Tuấn: Thế này là thế nào? Sao lắm thằng vậy? Tình yêu như bóng đá vậy sao? Chắc thằng con trai tôi chỉ là cầu thủ dự bị rồi (Nhìn Hoài đầy vẻ hoài nghi) Rồi còn mấy thằng nữa đây? Thằng nào phải rời sân, thằng nào đi tàu suốt?.. Mà cũng may, trời xui đất khiến tôi đến đây sớm để được tận mắt thấy, tai nghe về đứa con dâu tương lai của mình, chứ ngồi ở nhà mà nghe theo lời thằng quỷ ấy thêu dệt thì chỉ có mà mà…(Đến chỗ Hoài lấy lại hai giỏ quà)

   Hoài: (Chỉ lọ hoa vừa cắm xong) Đẹp không bác?

   Ông Tuấn: (Cộc lốc) Đẹp lắm.

   Hoài: (Hồn nhiên) Cháu thích nhất là loài hoa này bác ạ, không sặc sỡ, bắt mắt, mà mùi thơm rất dễ chịu.

   Ông Tuấn: (Móc mĩa) Ừa, vậy mới có nhiều ong bướm!

   Hoài: (Ngạc nhiên) Bác nói gì cháu không hiểu?

   Ông Tuấn: Vâng. Cô không hiểu, nhưng tôi lại rất hiểu. Đừng đóng kịch nữa. Chào cô, tôi về.

   Hoài: Kìa bác, bác ở lại uống nước đã.

   Ông Tuấn: Cảm ơn, tôi no rồi. (Có chuông điện thoại, Hoài trở về bàn nghe máy. Ông Tuấn đi mấy bước thì Tú từ ngoài vào)

   Tú: Kìa ba, biểu chờ con ở đằng quán mà ba tới sớm làm gì, đã gặp Phương chưa ba?

   Ông Tuấn: (Vẫn cộc lốc) Gặp rồi.

   Tú: Ủa, ba đã nói chuyện gì chưa mà về sớm vậy?

   Ông Tuấn: Thấy là đủ rồi!

   Tú: Vậy hả, ba thấy Phương thế nào?

   Ông Tuấn: (Cạnh khóe) Tốt lắm, đẹp lắm, mô đen thời đại lắm…Nhưng mà thôi - “Ta về ta tắm ao ta…”, leo cao té đau đó con! (Kéo Tú đi)

   Tú: (Níu lại) Ủa, có chuyện gì mà… (Nhìn vào trong thấy Hoài) Kìa Hoài, Phương đâu rồi em?

   Hoài: Anh Tú. Sáng nay Phương có việc bận, nó nhờ em trực thay. Ủa nó không báo với anh à?

   Tú: Trời đất…Chắc ba anh đến đây chờ lâu quá, nóng ruột ổng đòi về phải không?

   Hoài: Ủa, bác đây là…là ba của anh? (Tú gật đầu, Hoài vội chạy đến bên Ông Tuấn) Bác!

   Ông Tuấn: (Ngớ ra, vỡ lẽ) Hóa ra cháu là…?

   Hoài: Dạ cháu là Hoài - bạn của Phương.

   Ông Tuấn: Trời đất!...Vậy mà (Tự gõ vào đầu mình) Bác hấp tấp quá.

   Hoài: Cũng tại cháu không hỏi rõ đầu đuôi và xưng tên để bác biết.

   Tú: Mà sao vào đây mà ba không hỏi han ai cả?

   Ông Tuấn: Hỏi gì nữa - đúng khoa ngoại, phòng khám số 3, trên áo cháu Hoài đây in tên Phương…

   Hoài: Dạ cháu xin lỗi bác. Sáng đi vội, đến đây rồi mới biết mình quên mang áo, nên cháu khoác tạm chiếc áo của Phương, nào ngờ…để bác hiểu lầm!

   Ông Tuấn: Bác cũng có lỗi - Hấp ta hấp tấp, rồi nghi oan, rồi nặng lời hắt hủi cháu. À, mà cậu con trai lúc nãy vào đây là…?

   Hoài: Dạ, anh Tân, người yêu của cháu.

   Ông Tuấn: (Tấm tắc) Ừ, hai cháu xứng đôi lắm. Không biết con Phương của thằng Tú nó…?

   Hoài: Dạ thưa bác, con Phương của bác còn tốt và toàn diện hơn cháu nhiều. Là hoa khôi của ngành y chúng cháu đó.

   Ông Tuấn: Vậy hả?

   Hoài: (Thấy Phương từ ngoài vào) Ủa Phương, sao về sớm vậy?

   Phương: Không sớm để cho mày mắng vốn tao hả?

   Ông Tuấn: (Chỉ Phương) Cháu đây là…?

   Hoài: Là con dâu tương lai của bác đó (Đẩy Phương tới)

   Phương: Dạ, cháu xin lỗi! Cháu quen anh Tú đã mấy tháng nay mà chưa kịp về thăm hai bác !

   Ông Tuấn: Không sao, các cháu còn bận việc nhà nước, bận chăm sóc bệnh nhân, ít có thời gian và điều kiện.

   Hoài: Nên bác không yên tâm, bắt anh Tú dẫn đến đây để coi mặt con dâu, đúng không nào?

   Ông Tuấn: (Thật thà, cười sảng khoái) Ha ha … Đúng vậy, nhà nông chúng tôi là phải “Tai nghe, mắt thấy”.

   Phương: (Đến bên Ông Tuấn)  B..a..BA!

(Ông Tuấn hoan hỉ kéo Phương lại gần trong niềm vui tìm gặp. Mọi người vỗ tay cười ngưỡng mộ, vây quanh. Đâu đó vang lên ca khúc rộn ràng chào đón xuân - Một mùa xuân ngập tràn niềm vui và hạnh phúc)     

Màn.