ĐINH THÀNH TRUNG
Ngày ấy, giữa lúc cơn gió mùa Đông Bắc đầu tiên tràn xuống miền Bắc, tôi rời nơi ấy để quay lại Bình Thuận. Điều đầu tiên muốn làm là căng ngực hít hà những cơn gió biển thoang thoảng tô thêm cảm xúc cho tâm hồn.
Bình Thuận dải đất hòa cùng nắng gió. Bình Thuận với phong cảnh đẹp tuyệt vời! Đó là dấu ấn in đậm trong tôi mỗi khi nhớ đến nơi đây. Bình Thuận có cảnh đẹp nổi tiếng đã lâu lắm rồi, nhưng con người mới chính là điểm nhấn đặc biệt. Tôi đã thấy tình thương mến thương nhường ấy trong thời gian lưu lại ngắn ngủi ở nơi đây.
Người Bình Thuận thương mà nhớ. Đến Bình Thuận vui chơi không có gì phải nuối tiếc. Đến Bình Thuận làm việc thì muốn nấn ná thêm một hai ngày nữa. Thanh xuân cũng chỉ cần tình cảm nồng ấm ấy mà thôi. Đâu đây, phố biển phản chiếu ánh mắt thơ ngây trong sáng của mấy em nhỏ chào mời. Dạn dĩ mà thân thương. Tuổi trẻ căng lưng làm du lịch giúp đỡ mẹ cha, đó là điều tuyệt vời nhất, trân quý nhất. Ai bảo đó là khổ? Đó chính là sự năng động, là những kinh nghiệm đáng quý có được từ thuở thiếu thời, sau này sẽ rất có ích. Bình Thuận yên bình nhưng cũng phát triển. Sự phóng khoáng của biển cả in dấu trên từng khuôn mặt, trên mỗi ánh nhìn. Bình Thuận huyền ảo của những bãi biển nổi tiếng, nhưng cũng dịu dàng của từng đường phố.
Bình Thuận tuyệt vời quá, để lại trong lòng du khách nhớ thương khôn tả. Đêm Bình Thuận thật lung linh huyền ảo. Nơi phố biển Phan Thiết, từng cơn sóng vập vồ khiến con người có cảm giác hòa cùng thiên nhiên. Phải chăng đó cũng chính là nhịp sống nơi đây? Hiền hòa, êm đềm và lặng lẽ. Bình Thuận vẫn thế, hút hồn con người từ ánh mắt đến cái nhìn. Bình Thuận rực rỡ và đẹp tươi, thân thiện và mến khách. Từ thiên nhiên đến con người, Bình Thuận phủ lên nét đẹp trầm mặc, nguyên khôi. Thế là đủ nhớ thương, đủ da diết cho những ai một lần được đặt chân đến nơi đây. Tôi ngồi bên bát bánh canh chả cá Phan Thiết. Kỳ công ư? Chưa đủ. Đó còn là tình cảm của người nấu. Đừng nghĩ để làm ra một tô bánh canh là chỉ cần kết hợp giữa sợi bánh, nước xương và thịt, cá, tôm mà cần phải nghiên cứu, chế biến, trải qua nhiều năm kinh nghiệm thì người nấu mới có thể cho ra được tô bánh ngon, hợp khẩu vị mọi người như thế. Những người bán bánh canh ở Phan Thiết đều quan trọng nguyên liệu và có ý thức trong kinh doanh. Họ quan niệm nguyên liệu phải sạch và ngon, tiền lời mỗi tô có thể ít nhưng bù lại bằng lượng khách đông đảo và giữ uy tín của quán. Bưng tô bánh canh nóng hổi, thực khách cảm nhận được đời sống tinh thần của người Bình Thuận, nơi vừa sôi động mà trầm mặc, bình dị, nơi có những thú vui đặc biệt sau một ngày làm việc vất vả. Tô bánh đậm vị, thơm hương và luôn tỏa khói nghi ngút đã trở thành hình ảnh quen thuộc hấp dẫn du khách quay trở lại Bình Thuận.
Tôi đến mũi Kê Gà. Tôi như lạc trong thế giới đầy màu sắc, thế giới ước vọng của những ngày thơ bé. Thuở ấy, vẫn mơ mộng bãi biển tuyệt đẹp với trời trong xanh, mây trắng bay thành từng chùm, rồi đứng ngắm nhìn cầu vồng rực rỡ. Tất cả những mơ mộng ấy lại trở thành hiện thực khi được đứng trước trời biển Kê Gà. Kê Gà vốn nổi tiếng từ lâu lắm rồi mà vẫn hoang sơ, với một đường chân trời cứ như từ trong tranh vẽ ra vậy. Ngắm nhìn quang cảnh mũi Kê Gà, nhìn thấy trời mây rộng lớn như làm lòng ta rộng mở. Con người biết mình nhỏ bé, nhưng vẫn cố gắng để bắt kịp và phần nào làm chủ tự nhiên. Sự bình yên của những thắng cảnh du lịch chỉ nói lên một phần ẩn sâu chất chứa trong cuộc sống.
Đúng vậy, bãi biển chỉ là phong cảnh thiên nhiên, còn cảm nhận rõ ràng phải đến từng căn nhà, từng góc phố. Đâu đây, một cặp mẹ con đang dắt nhau tay trong tay, người mẹ cất lên mấy câu dân ca đượm nồng, thắm tình quê hương. Nhàn nhã bước chân trên đường, đó là Bình Thuận chậm rãi. Nước chảy, đời trôi, tiếng quê hương vẫn còn mãi trong lòng từng người con đất mẹ. Tối Phan Thiết lung linh đủ sắc màu tươi đẹp. Màu của hòa bình, của tự do, của từng cánh chim tung bay hòa cùng dòng chảy bất tận của thời gian, rực rỡ ánh đèn đón tiếp du khách phương xa ghé chân thư giãn. Đất và người miền Đông giang đôi cánh dài rộng hướng tới tương lai.
Cảm xúc vu vơ đất Bình Thuận giản dị chắc vẫn sẽ đọng lại trong tôi suốt những tháng năm cuộc đời. Bình Thuận không ồn ào, không náo nhiệt, không cuồn cuộn những cơn sóng xô bồ. Bình Thuận chỉ là con sóng nhẹ nhàng về vỗ. Con sóng ấy cũng nhộn nhịp, cũng tươi vui nhưng chất chứa cái chất dân dã, thiện lành. Đến chợ cá cảm nhận cuộc sống phố biển, có lẽ tôi cũng phần nào thấm được thế nào là nhớ, thế nào là thương. Bình Thuận làm du lịch nhưng vẫn giữ bản sắc. Hết cao điểm, nơi đây lại chìm vào cuộc sống thường nhật. Chúng ta dùng công sức của mình để tìm ra một con đường đúng đắn để phát triển. Trên mỗi con phố, tiếng xe chầm chầm chậm đi qua, rồi hương hoa thoang thoảng bay theo gió. Chỉ cần thế thôi. Chỉ cần vậy thôi là đủ nhớ đủ thương rồi. Bình Thuận ngày nay phát triển tuyệt vời, và Bình Thuận vẫn tồn tại, vẫn một cái tên, một danh xưng ấy dù trải qua muôn vàn sóng gió.
Đất Bình Thuận. Người ta đã nói đến nhiều rồi, nhưng nhịp độ cuộc sống nơi đây có lẽ phải đến, phải hòa mình vào cảm nhận mới thấy hết được tiếng tích tắc của bánh xe thời gian đang chầm chậm trôi. Người Bình Thuận vẫn một nụ cười trong nắng dù mồ hôi đang chảy. Bà mẹ đất Bình Thuận vẫn điệu ru ấy, đứa con lặng yên thở nhẹ đều đều. Đời cũng chỉ có thế là hạnh phúc.
Bình Thuận, miền Đông. Đâu cũng có những cuộc sống, những cảnh đời bình dị. Hình ảnh Bình Thuận trong mắt khách du lịch cũng thay đổi đến bất ngờ với những ai có dịp trở lại. Bình Thuận đẹp hơn, phát triển hơn và vô cùng đáng đến. Người dân và người làm du lịch Bình Thuận luôn mang trong mình một tư duy thân thiện, chân tình và đầm ấm.