Thoáng mơ hoa

05/01/2023 00:00
402

VÕ NGUYÊN


Cuối năm, ngẫm lại tháng ngày, vèo một cái, trôi qua, bóng xế cuộc đời đã phất phơ nghiêng theo gió chiều. Hắn làm lữ khách hành hương tìm lại dấu xưa, vết tích vui buồn một thời trên đường bôn tẩu. Lặng thầm thời gian đổi thay choáng ngợp. Bây giờ em thường đứng bên những vườn hoa đang độ sây bông, níu kéo tháng ngày, son trẻ đã về dĩ vãng, chỉ còn biết mượn nét đẹp rực rỡ thiên nhiên nâng đỡ dung nhan theo bốn mùa rơi rụng. Còn anh, sợi tóc đang từng đe dọa về phía tàn phai điểm bạc thưa dần, phát họa bức truyền thần sắc màu luống tuổi, thoang thoảng bắt đầu xuất hiện lợn cợn những vệt đen trên làn da một thời hồng hào săn chắc, những vệt gợi nhớ “da mồi tóc sương” về câu thành ngữ xa xưa. Những vết loang lổ trên thân đồi mồi sao mà đẹp thế, đáng yêu làm sao, nhưng xuất hiện trên cơ thể người thật là lạnh lùng tàn nhẫn, dấu vết thời gian sao mà chán chường, đáng ghét, kinh! Nhưng ghét của nào trời trao của ấy, ai mà tránh được. Tất cả những lát cắt cuộc đời xâu chuỗi để mỗi sinh linh trầm lắng ngẫm ngợi ngày qua theo từng cung bậc.

   Một sáng đơn độc hắn ghé quán cà phê. Cái quán thường ngày có hai mẹ con bán hàng – một già một trẻ, cả hai đều đẹp, luôn pha cà phê nguyên chất để những sợi khói vươn mình mang theo mùi thơm ngan ngát quyện vào giai điệu âm thanh tiếng nhạc nhẹ nhàng từ một thời xa lắc, trong lành nơi “cõi suối mơ bên rừng thu vắng” êm đềm theo “dòng nước trôi lững lờ ngoài nắng”. Chiếc bàn góc tường bên kia với dăm phụ nữ đã quá xuân thì thỉnh thoảng liếc xéo về phía người đơn độc, ngỡ “có một mùa đào dòng ngày tháng chưa tàn” xin dâng “trái đào thơm”, nhưng rồi tan biến không phải thiên thai bên rừng thu vắng. Hắn đã nhận ra góc tường bên ấy đôi mắt rất quen – chính xác rất quen lắm rồi, đôi mắt trả hắn trở về thực tế những tháng ngày qua.  

   Cung bậc tháng năm sống nghề dạy học, cái nghề luôn được tôn vinh tột đỉnh nhưng cũng lắm tận đáy phũ phàng mà cốt lõi vẫn cứ thăng hoa, để lại biết bao vui buồn với cùng đồng nghiệp. Khi ấy người đơn độc bên cốc cà phê bây giờ được phân công làm chuyên môn, thường phải xuống các trường để dự giờ đồng nghiệp. Đơn độc đoán được nhiều thầy cô cùng bộ môn thấy hắn xuất hiện ở trường cùng đoàn thanh – kiểm tra, tuy bề ngoài gặp nhau chào hỏi tươi cười, nhưng trong lòng thầm rủa: Lạy cha, về trường chuyến này cha đừng có chọn giờ của tôi mà dự đấy nhé ! Biết chắc như vậy, khi bị dự giờ, chẳng thầy cô nào ưa thích, bởi trong không khí hào hứng tự nhiên đối diện với học trò đột nhiên thấy cái bản mặt của thằng cha thanh tra ngồi bên dưới để theo dõi giờ dạy của mình thì làm sao mà ưa cho nổi. Cái đôi mắt bên góc tường kia hướng về phía người đơn độc đã nhận ra ngày xưa cha đã từng làm cho không ít người phải e dè, đã từng làm cho đôi mắt ấy rưng rưng. Khi nghe kết thúc những lời góp ý cặn kẽ, đôi mắt ấy nói lời cảm ơn, rút kinh nghiệm, nhưng biết chắc trong thâm tâm chẳng ưa thích chút nào, cầu mong đừng bao giờ gặp lại trong những tiết dạy lần sau. Vì thế mà người đơn độc một thời mang tiếng “kẻ ác”, mà cũng ác thật, bởi khi không lại xía vào cái chuyện nghề nghiệp riêng tư của người ta, làm người ta lo lắng.  

   Hình như đôi mắt ấy muốn tiến về phía người đơn độc. Tiếng nhạc vẫn dịu dàng trên chiếc loa nhỏ ở trên tường: “Suối ơi! Ôi nguồn yêu mến, còn ghi khi bóng ai tìm đến”, “Suối ơi! Nghe rừng heo hút. Giòng êm đưa lá khô già trút. Còn như lưu hương yêu dấu. Với suối xưa trôi nơi đâu”. Đang lúc lúng túng mà tiếng nhạc cứ dặt dìu chưa biết ứng xử sao đây khi đôi mắt kia hình như muốn tìm đến bên bàn hắn thì chuông điện thoại tút tút. Mở ra thấy tin nhắn của một người đã từng quen biết lâu lắm rồi: “Anh có biết khi anh cười trông anh hiền lắm, giọng cười của anh khiến người ta cười theo. (Nghĩa là anh đã từng hấp dẫn người khác). PS: trừ em”. Chú thích như thế thì nhắn tin để làm gì cơ chứ. Chưa giải mã được ý đồ tin nhắn thì bất ngờ đôi mắt ấy đã đứng sát bên cạnh hắn rồi, đôi mắt biết nói chủ động dịu hiền nắm lấy bàn tay như sóng sánh những lời trìu mến.

   Hóa ra là một quá vãng đáng trân trọng biết bao mà hắn đâu có biết, cứ tự kiểm để rồi ngỡ mình đơn độc. Đôi mắt sáng nay dịu dàng chắp cánh. Bao ray rức xóa mờ. Hắn chợt nhận ra cuộc đời này đáng yêu biết mấy, chung quanh là bầu trời tình thương mênh mông. Thầm cảm ơn em biết mượn rực rỡ vườn hoa ghi lại bóng hình để luôn giữ lấy nét xuân trên bước đi lặng thầm dẫu khắc nghiệt của thời gian.

_____________

* Những câu trong ngoặc kép mượn ca từ của Văn Cao.