Mây trắng tháng ba

07/05/2023 00:00
454

PHƯƠNG UY


Bạn dọn dẹp lại căn nhà, bạn xóa hết những cà rỡn bông lơn, như người ta dọn dẹp nhà sau mấy ngày ăn tết, bạn thấy bạn ăn tết hơi lâu, xuân qua rồi, những tàn dư của những lần vui phải dọn đi. Bạn cất một số thứ riêng cho mình, như để dành mảnh chăn còn mang hơi ấm của em. Bạn quét mạng nhện, để dành chỗ cho mớ mạng nhện khác sẽ bám vào, bạn bỏ những mẩu vụn tiếng cười vào sọt rác, còn tiếng hát em, bạn cất vào một chiếc hộp rồi khóa bỏ vào hộc tủ. Chiếc hộp Pandora. Bạn khóa cửa rồi treo lên cánh cửa tấm bảng đi vắng. Ngôi nhà im lìm, bạn để linh hồn của mình ở lại đấy, linh hồn của những ngày ngắn ngủi có em. Bạn đi nhé. Bạn đi vòng quanh nhà, nhành dạ yến thảo vẫn trắng, bạn nghĩ đến một ngày nó không nở nữa, như hoa tím trên thảo nguyên. Bạn nhìn quanh, bạn mong tiếng phong linh sẽ bớt lạnh hơn ngày bạn ra đi. Bạn thả chìa khóa vào con suối nhỏ sau nhà, màu kim loại khẽ óng ánh trước khi mất hút. Bạn xếp lại đôi giày của em cho ngay ngắn trên kệ giày. Bạn đặt một ít hạt vào bát phòng khi con mèo thất lạc từ năm ngoái có quay lại. Bạn nhẹ nhàng khép cổng rào, nhẹ nhàng bỏ vào thùng thư bức thư bạn mới viết. Căn nhà từ nay sẽ lạnh, nhưng bạn đã không bật điều hoà. Có lạnh cũng không hơn lúc em đi. Đôi khi, bạn đứng dưới gốc cây lớn, bạn nhìn đôi tình nhân ngã đầu trên cỏ, nụ cười của em thật rạng rỡ, như nắng xuân những ngày đã qua, đôi khi, giữa sậy lau ngút trắng, bạn nghĩ bạn sẽ nhìn về ngôi nhà của mình, nơi linh hồn bạn còn ở lại. Bạn nghĩ, em không quay lại nữa, như những đêm xưa bạn đã nghĩ trong tiếng nhịp đếm đồng hồ. Nếu em về, em có vào nhà không? Bạn nghĩ, bạn thấy em đi loanh quanh bên ngôi nhà, nhưng em chắc không biết, trái tim của bạn còn ở đấy. Đôi khi có những lúc không biết làm gì, bạn ngồi nhìn mây nắng ngoài cửa. Con ngựa trắng biết biến hình ở trên cao ngó xuống bạn mà cười. Bạn ngồi nghe gió đi giật cục trên mái nhà rầm rĩ. Bạn ngậm ngụm cà phê trong miệng và để vị đắng dẫn bạn đi rất xa. Bạn biết, bạn nhớ em. Nhưng bạn không gọi em được, nào bạn đã biết em là ai? Dù em đã ở trong bạn cả nghìn năm tuổi. Có những khi về mở cửa nhà, như lúc này, không ai gọi tên bạn và không ai chờ đón bạn. Loài người luôn bận bịu và em cũng như loài người. Bạn muốn nghe tiếng nói, của em, của ai đó. Nhưng rồi chỉ có tiếng con nắng lộng lẫy trổ mộng ngoài hiên. Bạn muốn thoát khỏi nhân dạng này, bạn vốn không phải loài người nên bạn không có quyền gì yêu cầu họ cả, bạn nghĩ, hay trở về thôi? Đôi khi, bên hiên đá vắng, bạn nhìn về nơi bạn đã rời đi, bạn nhìn về Z, nhưng A không có ở đó, ở Y, cũng không còn K hiện hữu, vậy bạn về đâu bây giờ? Đôi khi, bên hiên đá vắng, bạn ngồi nhìn ly cà phê đá tan trong vắt, bạn nhớ màu mắt em, mắt em màu gì nhỉ? Bạn không nhớ. Màu đen, màu nâu hay màu xanh. Bạn không biết. Bạn chỉ nhớ màu thủy tinh lấp loáng, như màu nước đá đang tan trong ly cà phê. Bạn sững sờ. Bạn đã không nhận ra em từ lâu lắm. Đôi khi, giọt nước rơi xuống chân bạn lạnh buốt, bạn nhớ những đêm sương năm xưa, mùi hương điệp vàng nồng trong giấc ngủ của bạn. Trong giấc ngủ đó có em không? Bạn không biết. Bạn chỉ nhớ môi hôn của em. Đôi khi, dù không thích Trịnh, bạn vẫn nhìn nắng qua mái hiên, bạn nghe nắng nhạt dần và gió lạnh dần, bạn nhìn những ngọn đèn đường lần lượt gục đầu, bạn nghe tiếng đọc kinh sớm ở giáo đường trước mặt. Bạn nhận ra bạn đã ngồi đây quá lâu. Chiếc điện thoại nóng bỏng trong tay. Bạn phân vân, rồi bạn hoang mang. Về ư? Bạn có nên về không? Bạn có thể về không? Nẻo xa cũng chỉ mây mù, nẻo xa cũng chỉ gió chướng. Bạn nhắm mắt và nghe tiếng gió. Là em sao? Tháng ba, bạn đi tìm mình trong bóng. Bạn tìm mình trong chất chồng tuổi núi, trong ngập ngụa đêm sâu. Nắng vàng đang viết những khúc hát lấp lánh, ngọt như mật, nhưng không phải dành cho bạn. Hoa tím cũng vậy, lá xanh cũng vậy. Bọn chúng nhìn bạn mà cười, b lêu lêu, b lêu lêu…. Mà thôi, bạn tự nói, bọn chúng đâu biết bạn nghĩ gì. Bọn chúng đâu biết bạn định làm gì. Tháng ba, bạn đi về phía tiếng gió. Bạn nghe gió réo điên cuồng trên đọt cây, bạn hỏi gió, thấy em ở đâu không? Bạn chỉ hỏi cho vui vậy, gió sao biết em ở đâu. Tháng ba, bạn triệu hồi những giấc mơ, bạn hỏi chúng về em. Nhưng bạn bảo, những giấc mơ cũng không biết đâu. Em bỏ chúng đi lâu lắm rồi. Những giấc mơ cóng lạnh, run lẩy bẩy trong phòng tắm, những giấc mơ ngửa mặt khóc dưới vòi sen. Tháng ba, bạn ôm con mèo vào lòng và nhắm mắt. Con mèo ngao ngao, mèo này, mày nhìn trong đêm tối, có thấy dấu chân em không? Mèo cọ tay cọ chân và im lặng. Bên kia hàng rào, khúc Main Theme vẫn chảy dưới trăng. Tháng ba, bạn gục đầu trong góc tối, góc tối những đêm hai hai tuổi em đã nấp. Góc tối những đêm xanh xa xưa, em thầm thì kể với bạn về những nỗi bất an, về sự cô độc dâng đầy, về niềm tin đã không còn nơi trú ngụ. Tháng ba, bạn chậm rãi bước mỏi mòn. Đường thì vắng, và đêm quá dài sâu, A ơi. Tháng ba, bạn bật máy mở bài hát đã từng nghe cùng em. Bạn mong tiếng em gọi bạn. Nhẹ thôi, nhỏ thôi, nói thật chậm: cùng nghe nhé? Tháng ba, bạn ngồi tháo ra lắp vào những cái móc xích. Bạn nghĩ về những vòng lặp đồng tâm, thường loang ra trên mặt ao tù. Bạn nghĩ, bạn hình như đã quên những lời em nói với bạn, đừng tự ru mình quá lâu, lúc tỉnh lại không còn mơ nữa thì sự ngọt ngào kia quá là kinh khủng. Bạn cô độc quá lâu chăng? Nên đã hoảng hốt tin tất cả những hoang đường đó. Tháng ba, bạn ngồi nối hình với bóng, sợi liên kết nào cho bạn? Bạn đã ra đi quá lâu. Bây giờ dù có muốn về cũng không còn kịp nữa. Có nhiều thứ không thể quay lại, có nhiều bí mật mãi mãi tồn tại trong ngục tù. Cả A, cả B hay K hay H, đều là một đi thì mãi không quay lại bao giờ. Tháng ba, bạn ngồi bên hiên nắng, nghe mây trắng qua trời.